Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 370


"Tiền từ trên trời rơi xuống! Tiền từ trên trời rơi xuống!"
Người qua đường nhìn thấy tiền rơi xuống trước mặt, sửng sốt một giây sau đó bắt đầu điên cuồng đoạt.
Tô Vi nhìn thấy nam nhân trung niên canh giữ ở cửa sân tiếp đón người trong nhà một tiếng, tổng cộng có hai lính gác, cõng s.ú.n.g lao ra nhặt tiền.
Tô Vi lại rải một phen ở phương hướng khác, sau đó nhanh chóng chạy theo thang lầu cũ nát ở lầu hai của căn nhà, đến trước cửa, cô duỗi tay đẩy, vận khí thực tốt, không có khóa.
Vừa rồi thời điểm ở lầu hai cô đã quan sát qua, chỉ có hai người trông coi này.
Cửa sân không khoá, nhưng cửa nhà lại khoá.
Cửa sổ cũng đều bị khóa lại, Tô Vi đi đến trước cửa sổ, bởi vì phòng ở cũ nát, cho nên cô có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Mấy đứa trẻ bị nhốt ở bên trong, thoạt nhìn tầm bảy tám tuổi, một đứa trẻ trong đó còn mặc áo choàng đỏ nổi bật.
Lừa bán?
"Này, cô là ai?"
Hai nam nhân đã trở lại.
Bọn họ giơ s.ú.n.g lên với Tô Vi.
Tô Vi giơ tay, “tôi chỉ là tới tìm WC.”
Nam nhân trung niên hiển nhiên không tin lời cô nói, ngay sau đó, một đạo kim quang hiện lên, hai nam nhân theo tiếng ngã xuống đất.
Tô Vi cúi đầu nhìn về phía máy trắc nghiệm cấp bậc trên cổ tay chính mình.
Cái máy nhỏ như đồng hồ, có thể giám sát cấp bậc của cô.
Chỉ g.i.ế.c hai người, cấp bậc của cô đã từ ssss hạ xuống sss.
Như này cần ăn bao nhiêu tinh thần thể mới có thể bổ trở về được.
Tô Vi duỗi tay sờ sờ Đại Ngốc Xuân ngồi xổm trên đầu chính mình.
"Đại Ngốc Xuân, mày đừng có ị phân trên đầu tao nhé."
Đại Ngốc Xuân:…… Nó là tinh thần thể! Sẽ không ị phân!
-
Tô Vi vừa mới lấy chìa khóa bên hông nam nhân, mở cửa phòng ra, đã bị đ.â.m vào bụng.
"A……"
Xú tiểu quỷ, áo choàng đỏ.
Tô Vi xách áo choàng đỏ…….
"Chạy mau!"
Đứa trẻ áo choàng đỏ tiếp đón mấy đứa trẻ phía sau chạy ra bên ngoài.
Bọn nhỏ như một tổ ong chạy ra bên ngoài.
Một sợi tinh thần lực màu đỏ từ trước mắt Tô Vi bay qua.
Tô Vi chớp chớp mắt, sau đó lại chớp chớp mắt.
Chờ một chút, sợi tinh thần lực kia vì sao sẽ…… cột vào trên người một đứa trẻ?
"Chờ một chút, em chờ một chút!"
Tô Vi thực hối hận, hối hận chính mình lúc trước vì sao không có đi theo Doãn Tĩnh rèn luyện thân thể, hiện tại ngay cả một đứa trẻ tám tuổi cũng không đuổi được.
Ha, ha, ha…… cô chống hai đầu gối, thật sự là không nhịn được, ngồi xuống mặt đất thở dốc.
Nghỉ một lát, nghỉ một lát.
Tô Vi ngồi ở góc đường, cô nhìn thấy nam nhân vừa rồi giơ thẻ bài chạy tới.
Đôi mắt nam nhân kia giật giật, sau đó tay mắt lanh lẹ bắt lấy đứa trẻ kia.
"Chu Húc?"
"Ba?"
Sau đó chính là một hồi cảm động gặp lại kinh thiên động địa.
Nghe nói đứa trẻ bị mất tích mười ngày, người ba lập tức gầy mười cân.
Người ba nghe Chu Húc nói xong, báo cảnh sát.
000 ở phụ cận lại đây.
Đây là điện thoại báo cảnh sát ở mạt thế, người bên trong đại bộ phận đều là lính gác và dẫn đường.
"Tốt, chuyện này chúng tôi sẽ điều tra, anh Chu, anh mang theo đứa trẻ trở về đi."
Ba của Chu Húc tên Chu Yến Thanh, trước kia làm việc bên trong 000.
Sau khi con hắn mất tích, hắn lại đây báo án, 72 giờ hoàng kim đi qua, không thu hoạch được gì, Chu Yến Thanh liền từ chức, bắt đầu nơi nơi tìm con.
Chu Yến Thanh nghe ra thái độ có lệ ở đối diện, hắn lấy di động ra, bên trong là một diễn đàn.
"Ngài xem xem, nơi này còn có mười mấy đứa trẻ chưa tìm được."
"Tốt, anh Chu, anh trở về đi, chúng tôi đã biết."
Vẫn là những lời này.
Anh Chu cúi đầu, nắm tay Chu Húc ra khỏi khu vực làm việc của 000.
Anh Chu trở lại khách sạn gia đình kinh doanh, nhìn thấy ở cửa có một cô gái trẻ.
Trong tay cô tựa hồ cầm thứ gì, đang lôi kéo, từng chút từng chút đi vào trong.
Chu Yến Thanh nhìn kỹ, cái gì cũng không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận