Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 255


Tô Vi:…… cô chỉ nói trắng ra là hắn lớn lên thật giống ông nội, chỉ là giống! Không phải sự thật!
Đại ma vương, chỉ số thông minh của anh đi đâu rồi?
Bị ngu xuẩn chiếm lĩnh sao?
“Nếu em một hai phải thì sao?”
Ai, đây là tới kỳ phản nghịch.
Anh có thể làm gì tôi?
“A,” Lục Nhưỡng cười nhẹ một tiếng, tiếng cười kia làm trong lòng Tô Vi phát run.
“Vậy em có thể ngẫm lại, trồng giúp hắn loại cây gì trên mộ.”
Tô Vi:…… đạo hữu chết, bần đạo không chết.
Cô đối với sinh tử của Bạch Chân thật đúng là không quan tâm.
Cô còn có thể trồng cây trên mộ hắn, không phải thuyết minh đại ma vương không có ý tứ g.i.ế.c cô sao?
Nhưng mà ngay sau đó.
“Có lẽ, Vi Vi cũng có thể ngẫm lại trước mộ chính mình nên trồng cây gì.”
Sớm nói anh muốn g.i.ế.c tôi, tôi liền không mạnh miệng.
“Em cả đời đều là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ của anh.”
Lục Nhưỡng nhìn Tô Vi ngã vào trong lòng n.g.ự.c chính mình làm nũng.
Duỗi tay bóp nhẹ gò má cô một chút.
Tô Vi đáng yêu trợn mắt.
Lục Nhưỡng câu môi, “Anh nói giỡn, anh sao có thể thật sự g.i.ế.c Vi Vi được.”
Ừm…… Kỳ thật sau khi quen thuộc hắn, Tô Vi thật đúng là không thế nào sợ.
Cô hiện tại thậm chí cảm thấy chính mình có thể cưỡi ở trên đầu đại ma vương tác oai tác phúc.
“Nghĩ cái gì vậy?”
Trên mặt cô gái nhỏ chính là không giấu được chuyện.
Tô Vi buột miệng thốt ra, “Cưỡi ở trên người của anh.”!
Bên trong xe lâm vào một trận an tĩnh quỷ dị.
Tô Vi thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của chính mình.
Không phải, cô muốn nói chính là cưỡi ở trên người của anh tác oai tác phúc.
Chờ một chút, không thể so với cưỡi ở trên người của anh càng dọa người hơn chứ?
Cứ như vậy, hai người trừng nhau trong chốc lát, cuối cùng, Lục Nhưỡng lộ ra một gương mặt “Thật không có biện pháp bắt được em”, sau đó duỗi tay, bóp chặt vòng eo Tô Vi, đặt cô “cưỡi” tới trên người mình.
Tô Vi tách chân ra, ngồi ở trên người Lục Nhưỡng, cùng nam nhân mặt đối mặt.
Đôi tay cô đáp ở trên vai hắn, thân thể ngồi ở trên đùi hắn, tư thế thân mật khăng khít.
Tô Vi:……
“Được rồi chứ?”
“Được, được rồi.”
Ghế sau xe tuy rằng không hẹp, nhưng Tô Vi vì tránh né trạng thái cùng Lục Nhưỡng mặt đối mặt, thân thể vẫn ngăn không được dựa về sau, thẳng tới khi dựa vào tựa ghế phía trước.
Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng kéo lớn, Tô Vi ngồi quỳ ở trên người Lục Nhưỡng, cô nghiêng đầu, tránh đi tầm mắt của hắn, cọ tới cọ lui tưởng đi xuống dưới.
Ngón tay nam nhân chạm đến khóe môi mềm mại của cô, sau đó thân thể Tô Vi vừa trượt, lại bị mang trở về.
Bốn phía cửa sổ xe sáng ngời, Tôn Dạng Dạng và Bạch Chân ở bên ngoài.
Cô khẩn trương nắm chặt cổ áo sơmi Lục Nhưỡng, sau đó lại buông ra, lại nắm chặt.
“Lần sau lại cưỡi ở địa phương khác, hôm nay cứ như vậy đã.” Âm thanh nam nhân hàm chứa một chút cười nhẹ.
Cưỡi, cưỡi nơi nào?
Thấy cô gái nhỏ còn ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hắn không nói lời nào, Lục Nhưỡng thở dài một tiếng, một tay nắm sau cổ cô, lại hôn lên.
“Vậy lại hôn một hồi đi.”
Là chính anh muốn hôn đi!
Còn cắn người!
Tô Vi tức giận.
Cô một phen kéo lấy cổ áo Lục Nhưỡng.
Một ngụm cắn lên yết hầu hắn.
Tôi cắn c.h.ế.t anh!
Nam nhân hơi ngửa đầu, bàn tay ôm lấy vòng eo Tô Vi chợt buộc chặt.
Tô Vi nghe được Lục Nhưỡng phát ra một đạo âm thanh thở dốc rất thấp.
Ngay sau đó, cô bị ấn ở trên ghế sau.
-
Tô Vi xuống xe, chân đều đã mềm.
Cô chỉ là tưởng đơn giản khiêu khích một chút mà thôi.
Tô Vi kéo kéo bộ quần áo nhăn dúm dó của chính mình, lại nhìn dấu vết trên cổ một cái, từng điểm từng điểm.
Lại nhìn Lục Nhưỡng từ trên xe đi xuống, trên cổ giống như bị chó gặm, đặc biệt là khối yết hầu kia, quả thực thảm không nỡ nhìn.
Tầm mắt Bạch Chân chuyển động qua lại giữa Tô Vi và Lục Nhưỡng, cuối cùng, hắn thừa dịp Lục Nhưỡng không chú ý, lại trộm lưu đến bên người Tô Vi, “Cô không sao chứ?”
“Không chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận