Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 283


Em gái? Lại có thể còn có một em gái?
“Vâng, mẹ.” Thẩm Lưu Phong gật đầu, quay đầu đối diện với tầm mắt Tô Vi, liền mỉm cười giải thích: “Quên nói cho mọi người, tôi còn có một cô em gái, mười chín tuổi.”
Đó chính là cùng tuổi Tô Vi.
“Mọi người hẳn sẽ hợp nhau.”
-
Thẩm Lưu Phong an bài cho Tô Vi ở trong một căn phòng dựa gần bờ sông.
Con sông này không phải tự nhiên mà là được đào ra.
Thực sự có tiền.
Tô Vi một bên khiếp sợ với gia sản của Thẩm gia, một bên quay đầu nhìn về phía Lục Nhưỡng.
Thẩm Lưu Phong nói: “Lục Nhưỡng, phòng của anh không ở nơi này.” Hắn kịp thời ngăn trở Lục Nhưỡng bước vào phòng.
Nói thật, đi vào mạt thế lâu như vậy, Tô Vi vẫn là lần đầu tiên ngủ tách ra cùng Lục Nhưỡng.
Có hơi chút……hưng phấn!
Đại vương không ở nhà, con khỉ xưng bá vương.
Bởi vì Lục Nhưỡng là đại ma vương có rất nhiều tật xấu, cho nên Tô Vi bị bắt tròng lên rất nhiều quy củ.
Tỷ như, không thể ăn ở trên giường.
Trước mười một giờ cần phải đi ngủ.
Không thể nằm chơi di động.
Không đổi áo ngủ không thể lên giường vân vân.
Đại ma vương đáng ghét.
Tô Vi một mình nhảy nhót vào phòng, thấy được một thứ tốt.
Trong phòng lại có thể còn chuẩn bị đồ ăn vặt.
Ăn chút hẳn là không có việc gì đi?
Tô Vi xách một túi đồ ăn vặt lên.
Lại có thể là khoai lát!
Tô Vi xé mở đóng gói, cầm lấy một mảnh, nhìn về phía Lục Nhưỡng và Thẩm Lưu Phong đứng ở cửa.
“Mời anh ăn.” Tô Vi đưa khoai lát trong tay cho Thẩm Lưu Phong.
Thẩm Lưu Phong lộ ra biểu tình thụ sủng nhược kinh.
“Cảm ơn Vi Vi.”
Tô Vi mới mười chín tuổi, vốn dĩ mặt trông rất ngây thơ, một đôi mắt đen nhánh trong suốt, thoạt nhìn mềm như bông, làm người khi cùng cô nói chuyện đều không nhịn được chậm lại âm thanh.
Quan trọng nhất chính là, Thẩm Lưu Phong là một lính gác, khát vọng đối với dẫn đường là sinh ra đã có sẵn.
Hắn lấy khoai lát trong tay Tô Vi, bỏ vào miệng.
A, có thể ăn.
Tô Vi yên tâm.
Sau đó cô quay đầu, đối diện với đôi mắt đen kịt của Lục Nhưỡng.
Tô Vi:…… Đây không phải vì sợ có độc sao.
Nếu anh chết, cô không phải chôn cùng sao.
-
Nửa đêm, Tô Vi đang nằm ở trên giường ngủ đến thoải mái, liền nghe được một trận âm thanh lạch cạch ở bên lỗ tai.
Cô nỗ lực mở mắt ra, nhìn thấy trong phòng m.ô.n.g lung xuất hiện một bóng hình.
Đại ma vương?
Tuy rằng là tứ hợp viện, nhưng bên trong trang hoàng vô cùng hiện đại.
Lục Nhưỡng bắt chéo chân ngồi ở chỗ kia, trong tay là một bao khoai lát đã mở ra.
Ngón tay xinh đẹp của hắn cầm lên một mảnh, bỏ vào trong miệng.
“Răng rắc, răng rắc, răng rắc……”
Hơn phân nửa đêm, cũng quá dọa người đi!
“Tỉnh.”
Anh nói đi? Không nhìn thấy đôi mắt cô mở to sao?
Lục Nhưỡng không nói, tiếp tục ăn khoai lát.
Ăn vài miếng, nam nhân hiển nhiên là cảm thấy không ngon lắm, liền dừng động tác.
Lục Nhưỡng luôn luôn không thích ăn loại thực phẩm rác rưởi này, tuy rằng loại thực phẩm rác rưởi này là Tô Vi yêu nhất.
Nam nhân đứng dậy, đi đến trước mặt Tô Vi, ngón tay ấn lên môi cô.
Tô Vi ngửi được một cỗ hương khí ngọt thanh.
Là hương vị khoai lát!
Cũng không tồi, ăn rất ngon.
Tô Vi l.i.ế.m liếm môi, không cẩn thận đụng phải ngón tay Lục Nhưỡng.
Nam nhân híp mắt, “Làm nũng vô dụng.”
Cái gì vô dụng?
Tô Vi tò mò muốn chết.
“Sao anh không ăn hết khoai lát?”
Lục Nhưỡng:……
Lục Nhưỡng đưa khoai lát trong tay cho Tô Vi, sau đó xoay người đi vào phòng vệ sinh rửa tay.
Lục Nhưỡng không thích ăn mấy thứ này nguyên nhân chính là sờ chạm, khó rửa, sẽ lưu mùi.
Không ai dùng đũa để ăn!
Khoai lát mở ra không ăn luôn sẽ mềm.
A không đúng, nơi này là phương bắc, không giống phương nam.
Khi Tô Vi đang rối rắm có nên ăn luôn bao khoai lát này hay không, bên kia Lục Nhưỡng đã rửa tay xong trở lại.
Sau đó xốc chăn của cô lên, chiếm nửa chiếc giường.
Tô Vi:……
Bạn cần đăng nhập để bình luận