Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 288


Đại Bạch xà đang cẩn trọng ngửi ngửi mặt đất.
Tô Vi:……
“A.”
Vậy cô trở về ngủ.
Tô Vi xoay người, đi ra hai bước, nhìn trời đen như mực, lại chu miệng quay trở về.
“Trời tối quá.”
Lục Nhưỡng:……
Không có biện pháp, Lục Nhưỡng chỉ có thể trước đưa công chúa Vi Vi trở về, sau đó lại chính mình ra cửa.
“Thời điểm trở về có thể mang cho em củ khoai nướng không?”
Tô Vi kéo lấy tay áo Lục Nhưỡng, đã nghĩ xong thực đơn sáng mai.
Lục Nhưỡng:……
“Chờ.”
Được rồi.
Ngài đi sớm về sớm.
-
Bên ngoài mưa gió đã ngừng lại.
Ban đầu, bọn họ chuẩn bị hôm nay trở lại căn cứ, không nghĩ tới đột nhiên hạ mưa to, liền lâm thời quyết định ở chùa miếu một đêm.
Tô Vi một giấc này ngủ thật sự thoải mái.
Thẳng đến khi bị một trận âm thanh quỷ khóc sói gào đánh thức.
Cô miễn cưỡng mở một con mắt, nhìn thấy bên ngoài trời đã sáng.
A, không đúng, không phải trời đã sáng, mà là nổi lửa.
Nơi nào nổi lửa?
Khói đặc cuồn cuộn từ nơi không xa phun trào ra, xông thẳng lên trời cao.
Tô Vi cơ linh một cái, tỉnh.
Cô nhanh chóng đứng dậy đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy bên ngoài lại bắt đầu mưa.
“Lục Nhưỡng? Lục Nhưỡng? Đại ma vương?”
Tô Vi nhỏ giọng hô mấy câu, âm thanh bị gió thổi tán.
Ngay sau đó, phía sau cô liền có một thân thể hơi lạnh dán lên.
Lục Nhưỡng từ phía sau ôm Tô Vi vào trong ngực, đôi tay hắn chống ở trên cửa sổ, hàm dưới để ở trên vai cô, tầm mắt trông về phía xa, trên mặt lộ ra ý cười rõ ràng.
Anh như vậy sẽ làm em hoài nghi anh chính là kẻ phóng hỏa.
“Đi xem náo nhiệt.”
Lục Nhưỡng tùy tay lấy ra một kiện áo khoác thế Tô Vi khoác ở trên người, sau đó ôm người từ cửa sổ đi ra ngoài.
Không phải, có cửa không đi, sao anh đi cửa sổ?
Dù dù dù, không lấy dù sao!
Mưa nhỏ tí tách tí tách.
Tô Vi bị Lục Nhưỡng ôm, trong tay cô cầm một cây dù màu đen.
Giọt mưa nện ở trên dù.
Tô Vi còn chưa có từ trong buồn ngủ hoàn toàn tỉnh táo lại, “Dựa theo định luật, nghi phạm đều sẽ trở lại hiện trường phạm tội xem thành quả thắng lợi của chính mình.”
Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười của Lục Nhưỡng.
Tô Vi đang buồn ngủ liền tỉnh.
“Vi Vi càng ngày càng thông minh.”
Không phải, thật sự sao?
Ngài hơn phân nửa đêm không ngủ được, đi phóng hỏa?
Còn đốt từ đường của người ta?
Tô Vi trầm mặc, cô được Lục Nhưỡng đưa tới trước mặt từ đường Thẩm gia.
Từ đường mới xây, nghe nói vừa mới xây xong không bao lâu, tiêu phí một phen tâm huyết của Trần Quyên.
Không phải nha, ngài họ Trần.
Từ đường Thẩm gia có quan hệ gì với ngài?
Thôi được, nghe nói bài vị Trần gia cũng được đặt ở bên trong.
Bởi vậy, nơi này là từ đường Trần gia và Thẩm gia.
Hiện tại, đã biến thành một mảnh phế tích.
Bên trong đều là vật phẩm dễ cháy, cháy đến không thành bộ dáng.
Bởi vì từ đường là chủ thể đơn độc tách ra cùng chùa miếu, cho nên hỏa thế cũng không có lan tràn ra, chỉ thiêu hủy một chỗ này.
“Nghe nói là buổi tối bị sét đánh.”
“Ai u, kia thật đúng là vận khí không tốt.”
Nhóm tiểu sa di thấp giọng thảo luận.
Lục Nhưỡng đứng ở bên cạnh Tô Vi, thong thả ung dung từ trong túi móc ra một điếu thuốc lá, ngậm ở trong miệng, bậc lửa, khóe môi trước sau treo một tia cười trào phúng.
Trần Quyên nghe tin đi tới, đã khóc đến không thành bộ dáng.
Phần mộ tổ tiên nhà người khác mạo khói nhẹ, từ đường nhà ngài bốc khói đen.
Trần Quyên đột nhiên đem ánh mắt nhìn về phía Lục Nhưỡng.
Hai người cách đám người đối diện.
Một bên chủ trì đang mang theo người cứu giúp bài vị còn dư lại, nhưng bởi vì hỏa thế quá mạnh, cho nên tổ tông bên trong đều bị thiêu sạch.
Thẩm Lưu Phong và Thẩm Tường Tường cũng đuổi lại đây.
Bọn họ liếc mắt một cái liền nhìn thấy từ đường giống như phế tích kia, nhíu nhíu mày.
Thẩm Lưu Phong trợ giúp chủ trì giải quyết tốt hậu quả, Thẩm Tường Tường ở nơi đó an ủi Trần Quyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận