Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 162


Vào đêm, hai người nằm ở bên nhau ngủ.
Đã nhìn quen bộ dáng cô gái nhỏ ngây ngốc vô tâm vô phổi, bộ dáng vừa rồi chợt rũ mắt, nói “Không có nguyện vọng gì” lại ngoài ý muốn cắm rễ ở trong lòng Lục Nhưỡng, làm nam nhân có vẻ có chút bực bội.
Lục Nhưỡng cũng không biết chính mình đang bực bội cái gì.
Gần đây tâm tình của hắn luôn bị tác động.
Nam nhân cúi đầu nhìn về phía cô gái nhỏ nhắm hai mắt, ngay cả khi ngủ mơ cũng không phải thực an ổn.
Hắn vẫn luôn biết, cô kỳ thật thực nhát gan.
Thời điểm Tô Vi tỉnh lại phát hiện chính mình đang nhanh chóng rơi xuống.
Cô cho rằng chính mình là đang nằm mơ, nhưng gió lạnh buổi tối lướt qua gò má lại đang rõ ràng nói cho cô, không phải mộng.
“A!!! A.”
Tô Vi bị Lục Nhưỡng một phen bưng kín miệng.
Chế tạo biểu hiện nhảy lầu giả dối cho cô, hủy thi diệt tích?
Đại ma vương rốt cuộc cũng cảm thấy cô là trói buộc, muốn vứt bỏ cô sao?
A a a!
Tô Vi một ngụm cắn tay Lục Nhưỡng, chờ nam nhân bị đau buông ra, cô liền dùng dũng khí cả đời của chính mình nói, “Em đua cùng anh……”
Lời còn chưa nói xong, bọn họ đã rơi xuống đất.
Nơi này tựa hồ là địa phương Tả Phạt Thu ở, nghe nói hắn cũng đang làm công ở chỗ này.
Hiện tại, Doãn Tĩnh đang thay thế Tả Phạt Thu xử lý sự vụ căn cứ, Hoa Tễ ở bên cạnh mệt đến ngủ gà ngủ gật.
Vì không ảnh hưởng đến Hoa Tễ ngủ, Doãn Tĩnh tắt hết đèn trong phòng, đổi đến phòng khách tiếp tục công tác.
Hiện tại, trong phòng sách chỉ còn dư lại Hoa Tễ.
Bên ngoài phòng sách có một cái ban công.
Lục Nhưỡng đang ôm Tô Vi đứng ở trên ban công.
Tô Vi ngốc lăng ở nơi đó.
Không phải mang cô nhảy lầu sao?
“Vi Vi muốn cùng anh đua cái gì?” Âm thanh nam nhân vang lên bên tai.
Tô Vi nhỏ giọng thử, “Đua bàn?”
Đương nhiên không có khả năng là liều mạng ha ha ha ha.
-
Hoa Tễ ngủ thật sự sâu, hắn mấy ngày nay giúp đỡ Doãn Tĩnh xử lý sự vụ, đã thức vài đêm.
Bởi vậy, khi Lục Nhưỡng mở cửa ban công ra, hắn cũng không tỉnh.
Sàn nhà phòng sách là kiểu sàn gỗ xưa cũ, thời điểm đi đường hơi có chút “Kẽo kẹt”.
Đại ma vương mang cô tới nơi này làm gì?
Tô Vi được Lục Nhưỡng thả xuống dưới, cô đeo dép lê, chân đạp lên trên sàn nhà, cả người vẫn còn phát ngốc, điều đầu tiên nghĩ lại có thể là, đại ma vương đeo dép lê cho cô sao?
Trong phòng sách cực kỳ an tĩnh, bởi vì đèn đều bị tắt đi, cho nên chỉ có ánh trăng từ cửa sổ chiếu tiền vào.
Ánh trăng loãng, Tô Vi đạp lên ánh trăng, cả người cũng cảm giác lơ lửng.
Ngay sau đó, Lục Nhưỡng giơ tay, một sợi tinh thần lực màu đỏ xuyên qua thân thể Hoa Tễ, sau đó bị hắn kéo một cái.
Một con thỏ màu hồng phấn đã bị hắn như vậy kéo ra tới.
Đây là tinh thần thể của Hoa Tễ.
Con thỏ rũ tai đứng ở nơi đó, chi trước đứng lên, chi sau rơi xuống đất, màu lông mềm mại, mang theo cuốn khúc, giống như là một món đồ chơi lông lá to lớn. Tuy rằng không nhìn thấy mặt, nhưng từ trạng thái đi lên nói là ngốc giống Tô Vi.
“Đi sờ đi.”
-
Ban đầu, Tô Vi còn tương đối khắc chế, cô sợ sẽ đánh thức Hoa Tễ, bởi vậy, chỉ thật cẩn thận sờ sờ đầu con thỏ.
Quá mềm đi!
Con thỏ màu hồng phấn!
Lá gan cô dần dần tăng lớn, dùng sức xoa nắn lỗ tai con thỏ.
“Ưm……” Bên kia, Hoa Tễ ngủ say phát ra một đạo âm thanh thấp thấp.
Tô Vi theo bản năng thu tay lại, hướng hắn xem một cái.
Có thể là bởi vì còn trẻ, cho nên hỏa lực tràn đầy.
Phía dưới Hoa Tễ mặc quần đùi, trời lạnh như vậy, còn mặc quần đùi.
Tô Vi một bên xoa bóp tai thỏ, một bên nhìn Hoa Tễ.
Một ngón tay của Lục Nhưỡng chạm đến đỉnh đầu con thỏ, con thỏ nháy mắt liền cảm giác như bị tháp sơn áp đỉnh, không ngừng rùng mình.
Nhưng bởi vì sợ uy lực của đại ma vương, cho nên không dám tùy ý biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận