Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 299


Ấu Trùng tộc, thích hoàn cảnh ẩm ướt ấm áp.
Nó bơi trong bụng Trần Quyên, gặm cắn lục phủ ngũ tạng.
Trần Quyên đau đến sắc mặt trắng bệch, muốn nôn thứ trong bụng ra ngoài, lại thật sự không có cách nào.
“Cô hối hận không?” Lục Nhưỡng lạnh như băng nhìn cô.
Trần Quyên tuy rằng đau tới cực hạn, nhưng vẫn run rẩy môi nói: “Không hối hận.”
Thực tốt.
Sám hối, chỉ là một lời nói dối.
Càng nhiều sám hối, đều là vì chuộc tội cho chính mình.
Khi phát sinh tai nạn xe cộ, thân thể cha mẹ Lục Nhưỡng bị xỏ xuyên qua.
Loại đau đớn này, sao không cho Trần Quyên nếm thử một chút.
Tuy rằng phương thức không giống nhau, nhưng mang đến thống khổ là giống nhau.
Trước mắt một mảnh m.ô.n.g lung, Tô Vi ngửi được mùi m.á.u chân chính.
Trần Quyên đại khái là đã chết.
Trên mặt đất chảy xuôi lại đây một con nòng nọc ăn uống no đủ, nó đã khổng lồ như cái thùng, sinh trưởng ra tứ chi, móng tay bén nhọn, mặt trên còn tàn lưu một ít da.
Tô Vi theo bản năng lui về phía sau, đụng vào góc bàn.
Lục Nhưỡng xuyên qua màn sương m.á.u m.ô.n.g lung, đi đến bên người cô.
Hắn mở bàn tay ra, Tô Vi nhìn thấy hai chiếc nhẫn.
Nếu cô nhớ không lầm, hai chiếc nhẫn này là của cha mẹ Lục Nhưỡng.
Cô ở trên ảnh chụp đã nhìn thấy qua.
Ngón tay Tô Vi tinh tế, Lục Nhưỡng đeo một chiếc vào ngón giữa của cô.
Sau đó chính mình đeo lên một chiếc khác, cũng là ở ngón giữa.
Trên nhẫn dính máu.
Tô Vi nhìn thoáng qua phía sau Lục Nhưỡng.
Bên trong lộ ra một thân thể bị tàn phá bất kham.
Trần Quyên trừng mắt, hé miệng nằm ở nơi đó, biểu tình trên mặt dữ tợn đáng sợ.
Ở bên cạnh cô, có một sợi dây xích thon dài.
Sợi dây xích kia bị bạo lực kéo ra, trên cổ Trần Quyên có một đạo vết m.á.u cực kỳ rõ ràng.
Vì thời khắc hưởng thụ thành quả thắng lợi của chính mình, Trần Quyên lại có thể tùy thân mang theo nhẫn cưới của cha mẹ Lục Nhưỡng.
“Cái này không nặng, không cần gỡ xuống.”
“A.”
Nhẫn mang ở ngón giữa, có chút lớn.
Hay tìm sợi dây đeo lên trên cổ đi?
Tô Vi vẫn luôn cho rằng chính mình cũng đủ kiên cường, dù có chân chính nhìn thấy Lục Nhưỡng g.i.ế.c người cũng có thể tâm lặng như nước.
Nhưng cô phát hiện cô vẫn là đánh giá cao chính mình.
Trước kia khi Lục Nhưỡng g.i.ế.c người, cô còn biết nhắm mắt, hơn nữa nỗ lực xem nhẹ khuôn mặt biến đổi của người bị Lục Nhưỡng giết.
Nhưng lần này, đại khái là bởi vì quá lo lắng cho hắn, nên Tô Vi không cẩn thận liếc mắt một cái.
Buổi tối ngủ, cô liền bắt đầu làm ác mộng.
Sau đó cô đã bị doạ tỉnh.
Tô Vi nằm ở nơi đó hoãn hoãn, quay đầu nhìn thấy Lục Nhưỡng nằm ở bên người chính mình.
Làm một đại ma vương có thói ở sạch, Lục Nhưỡng đã sớm quét tước nhà ở sạch sẽ.
Tinh thần thể của Trần Quyên đại khái tương đối khó ăn, Đại Bạch xà ăn đến bây giờ vẫn còn chưa có tiêu hóa hết.
Tô Vi yên lặng nghiêng đầu.
Lục Nhưỡng ngủ nông, Tô Vi hơi động hắn liền tỉnh.
“Sao thế?” Tay nam nhân từ bên sườn vuốt ve lại đây, ôm mặt cô.
“Anh về sau thời điểm g.i.ế.c người có thể trộm làm sau lưng em được hay không?”
Ngay từ đầu, thời điểm Lục Nhưỡng g.i.ế.c người cũng không giấu cô, cô đều chính mình nghĩ cách tránh đi.
Sau này, có thể là sợ con chim yếu ớt nho nhỏ là cô bị hù chết, Lục Nhưỡng bắt đầu cố ý vô tình thế cô che đậy tầm mắt.
Lần này, có thể là bởi vì cảm xúc quá mức phẫn nộ, cho nên võng tinh thần lực của Lục Nhưỡng xuất hiện lỗ hổng, nói trùng hợp cũng trùng hợp, không biết xui xẻo sao, Tô Vi xác thật nhìn thấy có hơi chút nhiều.
Lục Nhưỡng vẫn luôn biết Tô Vi nhát gan, chỉ là dưới mạt thế, muốn không nhìn thấy người c.h.ế.t là không có khả năng.
“Có lẽ, em phải học cách g.i.ế.c người.” Lục Nhưỡng nhéo vành tai Tô Vi, âm thanh thực nhẹ, lời nói ra lại thập phần dọa người.
Đừng nói g.i.ế.c người, Tô Vi ngay cả gà cũng chưa từng g.i.ế.c qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận