Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 156


Hắn nhìn thấy Doãn Tĩnh từ trong huyệt động ra tới, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi, hắn tưởng đi theo Doãn Tĩnh cùng vào, lại bị Doãn Tĩnh vô tình ngăn cản, “Tiểu Tễ, em sẽ kéo chân sau chị.”
Hoa Tễ cắn môi, thỏa hiệp.
Hắn vẫn là quá yếu.
“Cô cùng anh cô tiến vào huyệt động, không sợ sao?” Hoa Tễ trị liệu xong, hắn đi đến bên người Tô Vi, nhìn cô lau mặt cho Lục Nhưỡng.
Chiếc khăn ướt nhẹp trực tiếp liền dán lên trên mặt Lục Nhưỡng.
Nước nhỏ giọt xuống làm ướt cổ áo Lục Nhưỡng.
Nam nhân nhíu mày.
Tô Vi vội vàng vắt khô khăn, sau đó tiếp tục cần cù chăm chỉ lau mặt cho Lục Nhưỡng.
“Sợ.” Tô Vi thành thật gật đầu.
Sợ Lục Nhưỡng g.i.ế.c đến sảng, liền g.i.ế.c luôn cả cô.
“Tôi cũng muốn cùng Doãn Tĩnh vào trong động.”
Hoa Tễ không gọi chị, tâm tư có hơi chút dã.
Tô Vi đương nhiên biết tuyến tình cảm giữa Hoa Tễ và Doãn Tĩnh.
Một người là chị, được Hoa gia nhận nuôi, trước khi ông nội qua đời, nắm tay Doãn Tĩnh, bảo cô coi Hoa Tễ như em trai mà chiếu cố.
Doãn Tĩnh liền vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này.
Hoa gia với cô có ân, nói là em trai chính là em trai.
Hơn nữa Doãn Tĩnh vốn dĩ cũng là một người chậm nửa nhịp, bởi vậy, đối với tình cảm của Hoa Tễ, cô chỉ nghĩ là đứa trẻ nhất thời hứng khởi, tuổi dậy thì xúc động, chờ thêm đoạn thời gian nữa, gặp được cô gái so với cô càng đáng yêu, càng xinh đẹp hơn, liền sẽ quên mất.
Sự tình cũng chính như Doãn Tĩnh dự đoán, sau khi Hoa Tễ trở thành minh tinh liền tràn ra tai tiếng, hôm nay cùng nữ minh tinh này đóng phim bị nhìn thấy đơn độc đi du lịch ăn cơm, ngày mai cùng tiểu hoa kia đóng phim điện ảnh bị nhìn thấy cùng nhau vào khách sạn.
Kỳ thật đều là thủ đoạn tuyên truyền mà thôi.
Ai có thể nghĩ đến, Hoa Tễ đến bây giờ vừa mới cống hiến ra nụ hôn đầu tiên của bản thân.
Kỹ xảo thực tệ, giống như chó gặm.
“Miệng của anh bị chó gặm sao?”
Kỹ xảo của Doãn Tĩnh cũng thực tệ.
Ở trong lúc hôn mê, bởi vì lực hấp dẫn trời sinh của dẫn đường đối với lính gác, cho nên Doãn Tĩnh không có nhịn xuống, cũng chó gặm một phen với Hoa Tễ, tuy rằng sau khi thanh tỉnh lập tức liền đẩy người ra, nhưng cô mơ mơ màng màng biết hai người đã làm cái gì.
Đây chỉ là trị liệu.
Doãn Tĩnh nói cho chính mình như thế.
Hoa Tễ theo bản năng duỗi tay sờ sờ môi, vành tai không thể khống chế đỏ lên, “Không phải.”
Không phải chó gặm.
“Anh có thể cho tôi sờ sờ con thỏ của anh hay không?”
Hoa Tễ: “…… Không thể.”
Quỷ hẹp hòi! Lục Nhưỡng, cắn hắn!
-
Toàn thắng, mọi người trở thành anh hùng được nghênh đón trở về căn cứ.
Bị thương nặng nhất chính là Tả Phạt Thu.
“Là lĩnh chủ g.i.ế.c c.h.ế.t trùng mẫu.” Lục Nhưỡng nói như thế.
Tả Phạt Thu:???
Tô Vi: Hiểu mà.
Ký ức của Tả Phạt Thu bắt đầu lâm vào hỗn loạn, thật là hắn g.i.ế.c c.h.ế.t trùng mẫu sao?
Không phải.
Như vậy trùng mẫu đã c.h.ế.t như thế nào?
Là Lục Nhưỡng giết.
Tả Phạt Thu chỉ là hôn mê, không phải đầu óc bị hỏng.
Hắn biết phát đạn của mình căn bản không có tạo thành đả kích trí mạng cho trùng mẫu, ở sau khi hắn hôn mê, khẳng định có người g.i.ế.c c.h.ế.t trùng mẫu.
Người ở đây, Doãn Tĩnh đến sau.
Chỉ có Tô Vi và Lục Nhưỡng ở hiện trường trùng mẫu tử vong.
Tả Phạt Thu nhạy bén cảm nhận được Lục Nhưỡng không phải là vật trong ao, hắn không biết vì sao Lục Nhưỡng che giấu thực lực, nhưng hắn cũng sẽ không vạch trần.
Rốt cuộc hắn là người được lợi.
Có thể có người trợ giúp hắn diệt trừ trùng mẫu, bảo hộ căn cứ thứ năm, hắn sẽ không quản mục đích của Lục Nhưỡng là cái gì, dù sao kết cục là tốt.
Chỉ là Tả Phạt Thu rất tò mò, có được thực lực cường hãn như thế, vì sao Lục Nhưỡng muốn che giấu? Có lẽ là hắn trời sinh thích điệu thấp đi.
Vì xem anh hùng, trong ngoài bệnh viện chen đầy người, mọi người sôi nổi đưa tới rau dưa củ quả đồ ăn mới mẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận