Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 62


Tô Vi cả người run rẩy.
Cô đưa cổ tay ra phía sau, sợi dây đi theo kéo dài ra sau.
Cô duỗi cổ tay lên phía trước, sợi dây đi theo di động về phía trước.
Tô Vi đặt sợi dây tới bên miệng, sau đó cắn xuống.
Miệng có hơi chút ngứa, thực ngứa, nhưng vẫn không ngừng cắn.
Phía trước động trùng, mọi người đang nín thở ngưng thần quan sát tình huống bốn phía, chỉ có Lục Nhưỡng cúi đầu, nhìn chằm chằm đầu ngón tay chính mình phát ngốc.
Hắn chà xát đầu ngón tay, ấm áp ướt át, mang theo một chút đau đớn bén nhọn.
Bên này, Tô Vi đã bắt đầu dùng kéo, d.a.o gọt hoa quả, kiềm cắt móng tay các loại. Khi cô lấy d.a.o phay ra tới, Trương Hiểu Hi ngồi bên người cô rốt cuộc luống cuống, “Em, em muốn làm gì?”
Tô Vi c.h.é.m lung tung với không khí một hồi, sau đó tinh bì lực tẫn lựa chọn từ bỏ.
Tô Vi nhìn tơ hồng vướng chân vướng tay chính mình, không nhịn được dùng sức lắc lắc.
Thân thể Trương Hiểu Hi cứng đờ, “Đừng kích động, đừng kích động, em gái.” Dừng một chút, cô hỏi lại, “Em có mang thuốc theo không?”
Sau mạt thế, rất nhiều người đều có vấn đề về tinh thần.
Thật đáng thương.
Tô Vi:……
-
Khi Doãn Tĩnh nhìn thấy Trùng tộc từ động trùng ra tới, theo bản năng há to miệng.
Đó là một con thằn lằn to lớn màu đen, nhưng nó lại có thể sử dụng chân sau để đứng lên, nửa thân dưới giống một con rồng. Thằn lằn long!
Đây rốt cuộc là con gì!
Tinh thần lực của con thằn lằn đã sắp bức cho tinh thần của Doãn Tĩnh đến cực hạn.
Quả nhiên, vẫn là cô quá miễn cưỡng.
Một lính gác cấp S cùng Trùng tộc cấp SS thật sự không thể so sánh.
Nhưng trước đó, cô rõ ràng còn có thể chiến một trận cùng Lưu Đạt.
Như vậy chỉ có một khả năng. Trùng tộc cấp SS so với nhân loại cấp SS cao hơn, nói cách khác, Trùng tộc tiến hóa cao hơn nhân loại tiến hóa.
Điều này đối với nhân loại tới nói, là một phát hiện đầy tuyệt vọng.
Hiển nhiên, Lưu Đạt cũng ý thức được chuyện này, nhưng bởi vì hắn tỏ ra mạnh mà xông vào trước nhất, cho nên hắn biến thành đối tượng công kích đầu tiên của con thằn lằn.
Cái đuôi của con thằn lằn long vừa thô vừa dài, mặt trên còn mang theo gai nhọn.
Khi cái đuôi kia quét ngang lại đây, vẽ ra một cái hố sâu trên mặt đất, mang theo một trận tro bụi.
Bên trong tro bụi đầy trời, mọi người đều gần như không mở mắt ra được, chỉ có Doãn Tĩnh, nhìn chằm chằm con thằn lằn, nã một phát s.ú.n.g ở giữa đôi mắt của nó.
Nhưng vũ khí như vậy đối với con thằn lằn long tới nói căn bản là không đáng sợ hãi.
Đôi mắt nó lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khôi phục lại.
Quả nhiên, cần phải sinh ra công kích tinh thần thể thực chất với Trùng tộc mới được.
Thừa dịp Doãn Tĩnh hấp dẫn con thằn lằn, Lưu Đạt giơ s.ú.n.g máy của chính mình lên, b.ắ.n phá, tạm hoãn hành động của nó.
Tuy rằng chỉ là tạm hoãn, nhưng như vậy cũng là đã đủ rồi.
Lưu Đạt nhanh chóng phân phó hai lính gác phía sau dùng tinh thần lực bao vây con thằn lằn long lại.
Võng tinh thần lực rậm rạp ép tới con thằn lằn long.
Lưu Đạt cười lạnh một tiếng, “Cũng không khó như vậy, hiện tại liền có thể bức ra tinh thần thể của nó đi.”
Cũng không biết vừa rồi là ai bị dọa đến chân cũng không dám di chuyển, hơn nữa thiếu chút nữa bị g.i.ế.c chết.
“Doãn Tĩnh, khen thưởng lần này là của tôi.”
Lưu Đạt đột nhiên xông lên, con hổ phía sau cũng đi theo gào rống rít gào.
Sau đó ở khi hắn tiếp cận con thằn lằn, võng tinh thần lực trên người nó đột nhiên rách nát. Thưa thớt, giống như sợi dây thừng bị bạo lực kéo đứt.
Tinh thần lực liên quan đến tinh thần thể của lính gác, lần này, nhóm lính gác vừa rồi tham dự biên chế ra võng tinh thần lực đều bị đánh bay đi ra ngoài, bao gồm cả Lưu Đạt.
Nhưng bởi vì hắn cách thằn lằn bá vương gần nhất, cho nên chấn đến giữa không trung, bị thằn lằn bá vương bạo nộ lập tức dựng cái đuôi lên, từ trên cao nện xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận