Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 447


Dù sao cô có ăn, có uống, có tiền còn có người hầu hạ, nhưng hiện tại mấu chốt là cô yêu hắn.
Một người cũng chỉ có một trái tim, cô hy vọng trong lòng hắn cũng chỉ có cô.
Kỳ thật cô cũng không có sinh khí, không biết vì sao, cô mạc danh tin tưởng Lục Nhưỡng, hôm nay chính là cảm thấy nhàm chán, tưởng chơi chơi chút tính tình.
Tình thú đáng chết.
Trong miệng nhai cơm, Tô Vi đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
"Phụ hoàng có phải bảo chàng xử lý sự tình hạt giống năm nay hay không?"
"Ừ."
Dân coi hạt gạo như trời, nếu hạt giống xảy ra sai lầm, sẽ tạo thành nạn đói.
Nếu Tô Vi nhớ không lầm, trong nguyên tác giống như có một đoạn cốt truyện, uy h.i.ế.p tới địa vị Thái Tử của Lục Nhưỡng, thậm chí thiếu chút nữa gây ra phản loạn.
Hôm sau, bản thân Tô Vi ở trong Đông Cung sáng lập ra một khối địa phương nhỏ, sau đó ngồi xổm nơi đó trồng lương thực.
Mùa xuân, có thể bắt đầu trồng trọt.
Đối với Tô Vi hồ nháo, Lục Nhưỡng đã quen cầm thái độ sủng nịch.
Trồng ba ngày, trong đất một chút động tĩnh cũng không có.
"Sao còn chưa có mọc ra vậy?"
"Mới ba ngày."
Tô Vi chu miệng, đặt túi hạt giống lên trên bàn.
Lục Nhưỡng tùy ý liếc mắt một cái, sau đó động tác đột nhiên khựng lại.
Hắn duỗi tay, vê một hạt giống.
"Làm sao vậy?" Tô Vi dò hỏi.
"Hạt giống này có hơi chút không thích hợp."
Cô tò mò thăm dò, "Không đúng chỗ nào?"
-
Lục Nhưỡng ba ngày không trở về, hắn đi điều tra sự tình hạt giống.
Từ kinh thành đến phương bắc, chạy đã c.h.ế.t rất nhiều con ngựa, rốt cuộc ở trước khi gieo giống, đem tin tức truyền trở về.
Hạt giống phân phát đến trên tay nông dân không biết vì sao đều là hạt giống chín, hạt giống chín không trồng được. Nếu việc này không có bị phát hiện, tới sang năm còn không biết sẽ có bao nhiêu người bị c.h.ế.t đói.
Thiên tử tức giận, mệnh lệnh Thái Tử tra rõ việc này.
"Nghe nói là Thái Tử Phi săn sóc dân sinh, ở trong Đông Cung gieo trồng lương thực mới phát hiện chuyện này."
Đối với Tô Vi có thân phận xấu hổ này, phái thủ cựu vẫn luôn không thích cô.
Thẳng đến sau sự kiện lần này, thái độ của phái thủ cựu đối với cô đã xảy ra chuyển biến lớn 180°.
Phái thủ cựu tuy thủ cựu, nhưng bọn họ phần lớn là trung thần lớn tuổi, tuy rằng có người ở trên phẩm đức có chút tỳ vết, nhưng đều có trái tim thương dân, bằng không cũng sẽ không thống trị Đại Chu gọn gàng ngăn nắp như thế.
Hơn nữa sau việc này, không còn có ai trong phái thủ cựu đưa ra sự tình phải nạp trắc phi cho Thái Tử điện hạ, thậm chí lời nói đều biến thành, "Thần cho rằng, Thái Tử Phi hiền lương thục đức, quả thật là phúc của Đại Chu. Về phần chuyện trắc phi, Thái Tử không nên sa vào nữ sắc, nên lấy quốc gia đại sự làm trọng."
Đám lão già các người thật đúng là giỏi biến sắc mặt.
Kỳ thật thủ đoạn của Tô Vi thực rõ ràng, nhưng Lục Nhưỡng cũng không có vạch trần cô.
Thật giống như lần đầu tiên cô xuất hiện ở trước mặt hắn, hoàn toàn không giống tư liệu hắn nhận được, phảng phất không phải một người.
Nhưng hắn chưa bao giờ hỏi đến.
Trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, đại khái chính là như vậy đi.
-
Thạch Nghiêu Thiên đã hoàn toàn hỏng mất.
Hôn kỳ của Thái Tử điện hạ Đại Chu đã qua ba tháng, vị Thái Tử điện hạ kia vẫn còn sống sờ sờ.
Hắn biết, Tô Vi phản bội hắn.
Hiện tại thực lực của Thạch Nghiêu Thiên đã không bằng lúc trước, trong ba tháng này, Lục Nhưỡng đã bắt hết vây cánh của hắn.
Hiện giờ Thạch Nghiêu Thiên y như con chuột chui cống ngầm, trốn tránh nơi nơi.
Không thành công liền xả thân.
Thạch Nghiêu Thiên nghĩ ra kế hoạch ác độc này.
Chế tạo một hồi nạn đói, đến lúc đó Đại Chu nổi loạn khắp nơi, hắn có thể thừa cơ tụ người lại, sau đó khởi binh mưu phản.
Nhưng người tính không bằng trời tính, việc này lại có thể bị Tô Vi hóa giải mất.
Ác ý của Thạch Nghiêu Thiên tới đỉnh núi.
Thân thể của hoàng đế ngày càng sa sút, ở cuối mùa xuân, rốt cuộc không có chống đỡ được, cưỡi hạc về phương tây.
Xong xuôi tang lễ của hoàng đế, chính là đại điển đăng cơ của Lục Nhưỡng.
Lần này đại điển cử hành ở hoàng miếu, Tô Vi là Thái Tử Phi, cũng đi cùng, bởi vì cô sẽ được sách phong thành Hoàng Hậu.
Lục Nhưỡng đứng ở trên đài hiến tế, hắn mặc long bào, hướng cô vươn tay.
Tô Vi mặc phượng bào, dựa theo quy củ ma ma dạy, thong thả dẫm lên thềm đá đi lên trên.
Thềm đá thật sự rất dài, Tô Vi cảm thấy chính mình giống như bò nửa tòa núi.
Cô đi đến trước mặt Lục Nhưỡng, ánh mặt trời vừa lúc, mang theo một chút hơi thở lạnh buốt ngày xuân.
Hắn nắm tay cô, thế cô đội lên mũ phượng thuộc về Hoàng Hậu.
Có hơi chút nặng.
Tô Vi quỳ trên mặt đất, đội mũ phượng, được Lục Nhưỡng dắt tới, đột nhiên cảm giác thân mình lệch một cái.
Cô bị Lục Nhưỡng túm tới phía sau.
Theo sau, một mũi tên nhọn đ.â.m thủng n.g.ự.c hắn, m.á.u nhuộm dần ra trên long bào màu vàng.
"Lục Nhưỡng……" Cô nghe được âm thanh hoảng loạn của chính mình, mang theo khóc nức nở.
"Không có việc gì." Nam nhân an ủi cô, chặt chẽ bảo hộ cô ở sau người.
Trong ngoài hoàng miếu đều đã che kín cấm binh, Thạch Nghiêu Thiên lại vẫn có biện pháp trà trộn vào được.
Hắn mặc tăng bào, biến mất ở bên trong đông đảo tăng nhân, một kích chưa trúng, liền muốn chạy trốn, lại bị chen chúc tới trong bao vây của cấm binh.
Thạch Nghiêu Thiên biết đại thế đã mất, móc chủy thủ ra, tự vận mà chết.
-
Trên mũi tên có độc, Tô Vi ngồi bên cạnh giường, nắm tay Lục Nhưỡng.
Tay hắn thực lạnh, cô một bên che lại tay của mình, một bên che tay cho hắn.
Ngự y chạy đến, Tô Vi nhường ra vị trí, Lục Nhưỡng tỉnh trong chốc lát, sắc mặt hắn tái nhợt nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, môi rung rung một chút.
Tô Vi cúi người qua, nghe được hắn nói, "Ta yêu nàng."
Nước mắt Tô Vi rơi đến trên mặt nam nhân.
Giờ khắc này, cô rốt cuộc đã hiểu, tình yêu của Lục Nhưỡng chưa bao giờ ít hơn cô.
-
Giữa hè, Tô Vi ôm dưa hấu mới hái đi vào Ngự Thư Phòng.
Nam nhân ngồi trên long ỷ, bên người đặt đồ đựng đá, Tô Vi đem dưa hấu trong tay đặt lên ngự án, "Thân thể chàng mới khoẻ lại, không cần phải liều mạng như vậy đi?"
Thân thể Lục Nhưỡng vốn khoẻ mạnh, ba tháng, độc tố trong thân thể hắn đã bị thanh trừ không sai biệt lắm, thương thế cũng tốt hơn.
"Sự tình đọng lại có hơi chút nhiều."
Thôi được, biết chàng cần chính thương dân.
Tô Vi ngồi xuống bên người hắn, kéo cổ áo hắn ra nhìn thoáng qua vào bên trong.
Ngón tay Tô Vi cách vật liệu may mặc mơn trớn phần đóng vảy trên n.g.ự.c hắn.
"Lục Nhưỡng, dấu vết này, trái tim là của một mình ta."
"Ừ."!
Bạn cần đăng nhập để bình luận