Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 168


Chỉ cần Hạ Diên Điềm định nói chuyện, Tô Vi liền sẽ lập tức đưa đồ lại đây.
“Ăn chút trái cây hỏng đi, đừng để nghẹn.”
“Ăn chút đồ ăn ba ngày trước đi, đừng để bị đói.”
Hạ Diên Điềm:……
Doãn Tĩnh nhìn thoáng qua Tô Vi, sau đó lại nhìn thoáng qua Lục Nhưỡng mặt vô biểu tình nhắm mắt ngủ.
Đây là……ghen sao?
Nhưng Lục Nhưỡng cũng chỉ hỏi tên cô gái nhỏ này một chút đi?
“Chị, lái xe phải nhìn đường.” Hoa Tễ ngồi trên ghế phụ đột nhiên mở miệng.
Doãn Tĩnh hoàn hồn, gật đầu, “Được.”
Là cô phân tâm.
Tầm mắt Hoa Tễ xuyên thấu qua gương trước mắt rơi xuống trên mặt Lục Nhưỡng ở phía sau.
Chị chẳng lẽ thích…… loại hình này sao?
Một xe năm người, mỗi người mang một ý xấu khác nhau.
-
Buổi tối 8 giờ, xe quân dụng rốt cuộc tới căn cứ thứ sáu.
Trong căn cứ thứ sáu đèn đuốc sáng trưng.
Tiểu Điềm nhiệt tình mời mọi người đi đến nhà hắn ở.
“Tuy rằng nhà em tương đối đơn sơ, nhưng may mắn rất nhiều phòng.”
“Không cần, chúng tôi ở khách sạn là được rồi.” Doãn Tĩnh cự tuyệt Tiểu Điềm.
Tiểu Điềm không chịu từ bỏ, mỹ thiếu nữ lộ ra mặt nghiêng mỹ lệ của chính mình, mang theo khí chất nhu nhược đáng thương, “Vậy, các anh chị có thể tiện đường đưa em về nhà được không? Phụ cận nhà em có khách sạn.”
Vừa mới trải qua chuyện lớn như vậy, cô gái nhỏ sợ hãi cũng là bình thường.
Doãn Tĩnh do dự một chút, đồng ý.
Tiểu Điềm ở tại khu ngoại thành, nơi này thực loạn, mỗi ngày đều phát sinh trộm cướp, g.i.ế.c chóc.
“Nơi này chính là nhà em.”
Tiểu Điềm từ phía dưới chậu hoa lấy ra chìa khóa, mở cửa phòng.
Đây là một tiểu khu rách nát, tiểu khu thoạt nhìn cổ xưa, người ở đây cũng không nhiều lắm, một đường tiến vào, nơi nơi đều là rác rưởi và nước bẩn không có người xử lý. Thỉnh thoảng lại gặp được người cãi nhau hoặc đánh lộn.
Thật sự khó có thể tưởng tượng, một cô gái nhỏ nhu nhược sao có thể sống nổi trong hoàn cảnh như vậy.
“Mẹ, con đã trở về.”
Cửa phòng mở ra, bên trong bay ra mùi hương.
Là mùi đồ ăn.
“Đã trở lại? Mẹ đã nấu xong cơm, Tiểu Điềm mau tới đây ăn đi.”
“Mẹ, con mang theo bạn về nhà.”
Trong phòng đi ra một nữ nhân lớn lên rất giống Tiểu Điềm.
Cô thoạt nhìn chỉ tầm 30 tuổi, mặc một cái áo lông màu vàng cam, trên mặt có trang điểm, trên người hoàn toàn không có hơi thở nản lòng ở mạt thế, thật giống như một gốc hoa được kiều dưỡng ở trong nhà ấm.
“Các cháu là bạn của Tiểu Điềm sao?” Khi nữ nhân nhìn thấy đám người Doãn Tĩnh, tươi cười trên mặt lập tức liền thay đổi.
Cô sắc mặt cảnh giác nhìn bọn họ, giống như là đang nhìn cường đạo lập tức liền phải vào nhà cướp bóc, ngay cả âm thanh cũng trở nên bén nhọn không ít.
Tiểu Điềm chạy nhanh kể lại sự tình chính mình được cứu cho mẹ.
“Cảm ơn các cháu đã cứu Tiểu Điềm, nhưng sắc trời cũng chưa muộn, cô liền không giữ các cháu ở lại.”
Thái độ người mẹ kiên quyết, mọi người cũng không chuẩn bị ở lâu.
Tiểu Điềm ra tới đưa mọi người, “Xin lỗi, mẹ em là bởi vì quá quan tâm em, cho nên mới như vậy. Thực xin lỗi, mọi người, em thật sự……” Tiểu Điềm một bộ dáng lã chã chực khóc, “Sau mạt thế, tinh thần của mẹ liền không bình thường.”
“Không có việc gì, trở về đi.” Doãn Tĩnh hướng Tiểu Điềm từ biệt.
Tiểu Điềm đứng ở lầu hai, nhìn đoàn người Doãn Tĩnh biến mất ở bên trong đêm tối.
Biểu tình trên mặt cô nhanh chóng biến hóa, nước mắt còn treo ở trên gò má, xoay người, gặp được hàng xóm từ trong phòng ra tới.
Hàng xóm cao to nhìn thấy Tiểu Điềm, sợ tới mức lập tức rụt trở về.
Tiểu Điềm híp mắt, bước đi trở lại căn hộ chính mình.
Mẹ vẫn còn ở bên trong sắp xếp chén đũa, nhìn thấy Tiểu Điềm trở về, chén trong tay theo bản năng run lên, cô nỗ lực ổn định, bắt đầu dong dài, “Đừng suốt ngày đưa một ít kẻ không đứng đắn trở về.”
Tiểu Điềm lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn, “Đã biết, mẹ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận