Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 230


Tô Vi:…… Cố ý! Hắn chính là cố ý!
Tô Vi cũng không dám ngẩng đầu lên, sợ nhìn thấy cái gì không tốt.
Cô dựa vào trong lòng n.g.ự.c Lục Nhưỡng, nghe được tiếng tim đập của hắn dần dần xao động lên.
Đối với Lục Nhưỡng tới nói, cha mẹ là ánh sáng vô pháp từ bỏ trong sinh mệnh của hắn.
Tô Vi không biết Lục Nhưỡng nhìn tư liệu về cái c.h.ế.t của ba mẹ hắn là biểu tình gì, cô chỉ biết, Lục Nhưỡng luôn luôn bình tĩnh tự giữ, lúc này hô hấp rõ ràng trở nên dồn dập hơn.
Lúc ấy, cha mẹ Lục Nhưỡng xảy ra chuyện, hắn mới chỉ có mười tuổi.
Ở cái tuổi này, cho dù hắn có thông tuệ, lại trưởng thành sớm, cũng vô pháp bằng vào lực lượng của chính mình điều tra ra chân tướng.
Có lẽ trong lòng Lục Nhưỡng vẫn luôn cất giấu một cái nghi hoặc như vậy, nhưng hắn nhìn thấy t.h.i t.h.ể cha mẹ, nhìn thấy di vật của mẹ, cần cổ trống không, chiếc vòng cổ kia, trở thành hoang mang vô pháp cởi bỏ trong lòng Lục Nhưỡng.
Nếu Tô Vi nhớ không lầm, Doãn Tĩnh làm hình cảnh, khu vực quản lý vừa lúc là nơi cha mẹ Lục Nhưỡng xảy ra tai nạn xe cộ.
Dựa theo thân phận của Doãn Tĩnh, muốn lấy tư liệu hẳn là cũng dễ dàng.
Doãn Tĩnh tuy rằng có nguyên tắc của chính mình, nhưng khi đối đãi với bạn lại khó nói.
Như vậy, Lục Nhưỡng ngay từ đầu đụng tới Doãn Tĩnh, chẳng lẽ cũng đã ôm mục đích sao?
Đáng sợ, người nam nhân này thật sự là đáng sợ!
Âm thanh nhấp chuột biến mất.
Xem xong rồi?
Tô Vi thật cẩn thận ngẩng đầu, nhìn về phía màn hình máy tính.
Đây là một tấm ảnh chụp.
Là cha mẹ Lục Nhưỡng.
Hai người bọn họ đứng ở trong hoa viên, bọn họ cười với nhau, phảng phất nhìn lẫn nhau, là sự tình hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Tô Vi chú ý tới bàn tay bọn họ giao nắm nhau.
Nhẫn trên tay vô cùng đơn giản.
Ba Lục Nhưỡng đã từng nghiên cứu về thiết kế châu báu, cái vòng cổ kim cương kia chính là ba hắn thiết kế cho mẹ hắn. Nếu Tô Vi nhớ không lầm, nhẫn kết hôn cũng là ba Lục Nhưỡng tự mình làm.
Hai cái nhẫn mỗi mặt đều có chút gồ ghề, nghe nói chỉ cần chồng hai chiếc nhẫn lên nhau, là có thể biến thành một cái nhẫn hoàn chỉnh.
Nghe nói trên thế giới này chỉ có một đôi như vậy.
“Giúp anh đóng máy tính đi.”
Lục Nhưỡng đột nhiên đứng dậy.
Đại ma vương không phải là trộm đi lau nước mắt chứ?

Hiện tại thân phận của Tô Vi là “dẫn đường bị lão đại cướp đoạt lại đây”, “chim hoàng yến của lão đại”, “tân sủng của lão đại”.
Bởi vì Hạ Lưu mang theo cô xuất hiện, đã bị rất nhiều người thấy được, hơn nữa Hạ Lưu tử vong, cho nên đại bộ phận người đều cho rằng, lão đại là bởi vì nhìn trúng sắc đẹp của cô, cho nên mới cùng Hạ Lưu xảy ra xung đột, đoạt cô lại đây.
Bởi vậy, dọc theo đường đi, Tô Vi gặp rất nhiều ánh mắt “hồng nhan họa thủy”.
Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy qua mỹ nữ sao!
Tô Vi trừng một lính gác đi ngang qua, sắc mặt lính gác đỏ lên.
A, mặt đều tức đến đỏ lên.
Một bàn tay đè lại mặt Tô Vi, đem đầu cô bẻ trở về.
Lính gác nhìn thấy lão đại đứng ở bên cạnh Tô Vi, mang mặt nạ, nhất thời sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng biến mất.
Bên này, chiến trường vừa mới ngừng lại.
Hắc lão đại còn dư lại một hơi.
Hoa Tễ ôm Doãn Tĩnh tìm được một chỗ an tĩnh làm khai thông.
Tô Vi đi theo phía sau Lục Nhưỡng, nhìn hắn ngồi xổm xuống, sau đó móc ra di động của chính mình, dùng đầu ngón tay xinh đẹp điểm điểm ảnh chụp.
“Nhận thức không?”
Mí mắt lão đại run run, hiển nhiên là có hơi chút ấn tượng.
“Nhận thức đi.” Lục Nhưỡng thở dài một tiếng, giống như Tử Thần thương hại thi thể.
“Có tham dự không?” Lục Nhưỡng lại hỏi.
Lão đại còn một hơi tàn.
“Tôi…… Không biết, chỉ biết có người thuê chúng tôi, tư liệu tôi biết đến đều ở trong phòng…… Cứu, cứu tôi……” Lão đại vươn tay, dùng sức lôi kéo ống quần Lục Nhưỡng, “Tôi, tôi cho anh cô ta……”
Tô Vi:???
Bạn cần đăng nhập để bình luận