Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 213


Nhưng cô cũng không nói là muốn.
Cô chỉ là nói thật xinh đẹp.
Con gái nói xinh đẹp, cũng không phải là muốn nha.
Lục Nhưỡng nghiêng người, đi vào phòng để quần áo.
Hạ Lưu nhìn thấy hắn đi vào, theo bản năng lui về phía sau mấy bước, cả người căng thẳng.
Lục Nhưỡng lại làm lơ hắn, giơ tay chỉ cái kẹp con bướm trong tủ kính.
“Cái kia, cho tôi.”
Nếu không phải biết chính mình là bọn cướp, Hạ Lưu còn tưởng rằng chính mình thật gặp được bọn cướp.
Dù sao đều là chút đồ vô dụng.
Hạ Lưu từ trong tủ quần áo tìm được chìa khóa, mở kệ thủy tinh ra, lấy chiếc kẹp con bướm bên trong ra đưa cho Lục Nhưỡng.
“Toàn Chân Toản, ở trước mạt thế giá ngàn vạn.”
Chiếc kẹp con bướm không lớn, toàn thân nạm kim cương màu trắng, đều không phải là kim cương vụn, mà là từng viên kim cương lớn.
Kim cương tản ra ánh sáng xinh đẹp, gợi lên đường cong của con bướm, dưới ánh sáng, rực rỡ lung linh, sinh động như thật.
“Ánh mắt em gái anh còn rất không tồi.”
Lục Nhưỡng cầm kẹp con bướm đi đến bên cạnh Tô Vi, sau đó dùng ngón tay vuốt tóc cô, trôi chảy gắn lên.
Tóc Tô Vi vừa dày vừa mềm, ngày thường có chút sụp, dán vào da đầu.
Sau khi được Lục Nhưỡng chải vuốt, tóc không chỉ có phồng lên, ngay cả mặt trông cũng nhỏ hơn một vòng.
Ban đầu, Tô Vi chỉ cảm thấy cái kẹp con bướm này đẹp.
Sau khi nghe được giá cả của nó, Tô Vi bắt đầu cảm thấy chiếc kẹp con bướm này vừa cao quý vừa đẹp.
Đồ cao quý như vậy!
Rơi xuống.
Tô Vi nhìn viên kim cương rơi xuống cổ áo Lục Nhưỡng, thật cẩn thận dò hỏi, “Là của em sao?”
Lục Nhưỡng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, “Là của em.”
Tô Vi đau lòng không thôi.
Sao kẹp con bướm kim cương đắt như vậy còn rơi được? Cửa hàng các người không có 502 sao?
Tô Vi duỗi tay, thật cẩn thận nhặt viên kim cương từ chỗ cổ áo Lục Nhưỡng, bỏ vào trong túi, nói không chừng chờ sau khi mạt thế đi qua còn có thể đổi chút tiền.
Hạ Lưu ngồi trên ghế phụ, trên cổ tay đeo một bộ còng tay.
Hắn đã trang điểm xong, mặc một bộ sườn xám màu đen, chỗ cổ áo thêu một đóa hoa mẫu đơn, sườn xám cao cổ thực chú trọng dáng người, thời điểm hắn ngồi xuống, bởi vì chỗ eo bụng được may thật sự khít, cho nên dọc theo đường đi đều thực đoan chính.
Tóc của hắn cũng chải xong, mặt trang điểm hoàn chỉnh, thoạt nhìn thập phần tinh xảo.
“Tẩu hút thuốc của tôi.”
Âm thanh của Hạ Lưu nghẹn ngào, đây là do thời gian dài không có uống nước.
Doãn Tĩnh liếc hắn một cái, tạm dừng lái xe.
“Mọi người trước nghỉ ngơi một chút đi.”
Doãn Tĩnh và Hoa Tễ đi vệ sinh, nơi này tạm thời do Tô Vi và Lục Nhưỡng nhìn.
Doãn Tĩnh trước khi đi ném tẩu hút thuốc của Hạ Lưu cho hắn.
Hạ Lưu bắt được tẩu hút thuốc, ngồi trên ghế phụ, sườn xám xẻ tà rất cao, triển lộ ra một đôi chân dài hoàn mỹ của Hạ Lưu.
“Em gái nhỏ, muốn thử một chút không?”
Ở Hạ Lưu xem ra, Tô Vi cũng chỉ tầm 17-18 tuổi.
Có lẽ càng nhỏ hơn.
Tuổi tác nhỏ như vậy, ở bên trong mạt thế cũng nên trưởng thành, nhưng cô giống như là một đóa tường vi được nuôi trong nhà kính, một chút lực công kích và tâm cơ đều không có.
Trên đầu Tô Vi đeo cái kẹp con bướm, lắc lắc.
Hạ Lưu tiếp tục dụ hoặc, “Rất ngon.”
Ăn nước miếng của anh sao?
Thật ghê tởm.
Tô Vi tiếp tục lắc đầu.
Hạ Lưu nhìn thoáng qua Lục Nhưỡng đứng ở cách đó không xa hút thuốc, không buông tay, “Anh cô cũng hút thuốc, cô không có hứng thú sao?”
Thiếu niên tuổi dậy thì liền thích làm một ít chuyện khác người.
Trong miệng nhắc mãi thanh xuân không có giá bán, hút thuốc uống rượu uốn tóc xăm mình, trái Thanh Long phải Bạch Hổ.
Tô Vi, “Không có hứng thú.”
Trước khi xuyên sách, sinh hoạt của cô bị học tập lấp đầy, sau khi xuyên sách, sinh hoạt của cô bị Lục Nhưỡng lấp đầy.
Tô Vi cũng không dám có quá nhiều tiếp xúc cùng Hạ Lưu, vạn nhất làm Lục Nhưỡng hiểu lầm liền không tốt.
“Em và anh ta không có quan hệ gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận