Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 407


Hai tinh thần thể kia muốn chạy trốn, lại bởi vì đã từng bị sợi tinh thần lực màu đỏ của Lục Nhưỡng công kích, cho nên vô pháp nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn con mèo kia đứng dậy, lại lần nữa hé miệng, cắn nuốt chúng nó.
Vua mèo nhặt của hời.
Chu Khiết từ ban đầu phát ngốc đến sau lại tiếp thu, cô biết, chính mình đã biến thành lính gác.
Hóa ra đây là lực lượng của lính gác sao?
Chu Khiết đứng lên, cô nhìn về phía ba người quỳ rạp trên mặt đất, giơ tay vẫy vẫy con mèo.
Con mèo ưu nhã nện bước đi đến trước mặt cô.
Chu Khiết duỗi tay xoa xoa nó, con mèo cọ cọ lòng bàn tay cô. Đột nhiên, con mèo quay đầu nhìn về phía phòng thiết bị, cánh cửa màu trắng đóng chặt, chỉ có một khe hở nhỏ.
Chu Khiết nhăn mày, chẳng lẽ trong phòng thiết bị còn có những người khác?
Cần phải nhổ cỏ tận gốc.
Chu Khiết biết, lần này là cô vận khí tốt, đụng tới Lương Phương không biết vì sao gặp nạn. Nếu dựa theo trạng thái ngày thường của Lương Phương, cô là một lính gác vừa mới thức tỉnh không có khả năng ăn được tinh thần thể của Lương Phương.
Sau lưng Lương Phương có Tôn Dao, thế lực bên người Tôn Dao phức tạp, cô là một lính gác vừa mới thức tỉnh khẳng định không đánh lại.
Chuyện hôm nay tuyệt đối không thể lan truyền đi ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Chu Khiết âm thầm nắm chặt bàn tay, chỉ huy tinh thần thể của chính mình: "Đi xem."
Con mèo đi đến cửa phòng thiết bị, sau đó lập tức đã bị một cỗ khí thế cường đại làm cho sợ tới mức lui về phía sau, cả người dựng lông, cái đuôi kẹp chặt, lỗ tai ép tới cực thấp, trong miệng tựa hồ là tưởng phát ra tiếng gừ uy hiếp, nhưng bởi vì thật sự là quá sợ hãi, cho nên căn bản vô pháp mở miệng.
Chu Khiết cảm nhận được sợ hãi của mèo con, cũng sợ tới mức thân thể cứng còng, đứng ở nơi đó hoàn toàn không dám nhúc nhích.
Nếu cô có thể nhìn thấy, sẽ phát hiện sợi tinh thần lực màu đỏ trải đầy khắp nơi, đặc biệt là trong phòng thiết bị càng nhiều.
Chu Khiết không dám đi qua.
Cô mang mèo con tránh ở góc xa xa.
Năm phút sau, cửa phòng thiết bị bị người đẩy ra.
Nam nhân mặc chiếc áo sơ mi hơi xộc xệch, cổ áo hé mở lộ ra xương quai xanh gợi cảm. Một tay hắn sửa sang lại mắt kính của mình, định cài lại cúc lại phát hiện cúc áo không thấy đâu.
Ở phía sau hắn, một người đỡ tường đi ra.
Tô Vi nghiến răng nghiến lợi nhìn Lục Nhưỡng, thời điểm đi đường liên lụy đến bộ vị đau đớn, liền nhe răng trợn mắt.
Mẹ cô cũng chưa từng đánh cô như vậy!
"Đau như vậy sao?"
"Anh để em đánh anh thử xem?"
"Được." Nam nhân vô cùng dễ dàng.
Tô Vi:…… Anh như vậy làm em thật không dễ nói tiếp.
Thôi được, cô cũng không phải chưa từng đánh hắn, ở khi Lục Nhưỡng mất trí nhớ biến thành đứa trẻ, cô cũng đã từng ra tay.
Không phải không báo thù, chỉ là thời điểm chưa tới.
Lục Nhưỡng lòng dạ hẹp hòi.
"Dây thừng là hù dọa em thôi, ai bảo em liên hợp với bọn họ tới trêu cợt anh, hử?" Lục Nhưỡng duỗi tay vỗ Tô Vi.
Tô Vi thuận thế dẫm chân hắn, sau đó treo chính mình tới trên người hắn.
Xác thật, Lục Nhưỡng không dùng dây thừng đánh cô, mà là dùng móng vuốt.
Càng cảm thấy thẹn đi?
-
Tiết học tiếp theo là thể dục, trong thời gian hoạt động tự do, Chu Khiết đi đến bên người Tô Vi.
Tô Vi đang dựa vào lan can xoa eo, cũng không dám ngồi, vẫn còn đau.
Lục Nhưỡng trời đánh, chơi càng ngày càng dâm đãng.
Cô thích, hắc hắc hắc.
"Tô Vi Vi." Chu Khiết thấp giọng gọi cô.
Làm sao vậy?
Hai người đứng ở địa phương tương đối hẻo lánh, đây là một cái sân bóng rổ trong nhà.
Một con mèo con mắt xanh lục ngồi xổm nơi đó nhìn chằm chằm Tô Vi.
Lúc này, Tô Vi mới phát hiện đôi mắt Chu Khiết cũng giống tinh thần thể của cô, có màu xanh phỉ thúy xinh đẹp.
A, thức tỉnh rồi.
Tinh thần thể là một con mèo con?
Tô Vi ngồi xổm xuống, duỗi tay chạm chạm móng vuốt nhỏ của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận