Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 332


Doãn Tĩnh cũng không hoài nghi Lục Nhưỡng sẽ làm ra loại sự tình này, bởi vì lính gác mất đi lý trí sẽ lục thân không nhận, ngay cả người thân cận nhất cũng g.i.ế.c không tha.
Cô kêu tên Lục Nhưỡng, cảnh cáo hắn.
Lục Nhưỡng cúi đầu nhìn cô.
Doãn Tĩnh đột nhiên liền xẹp xuống.
Ngay cả sự tình mà chính cô cũng không làm được, dựa vào cái gì yêu cầu người khác làm được?
Nhìn thấy Doãn Tĩnh đột nhiên lơi lỏng biểu tình, Lục Nhưỡng cong cong môi.
Đối thoại của hai người tuyên cáo kết thúc.
Doãn Tĩnh mở cửa ban công, nhìn thấy tầm mắt Tô Vi vẫn luôn liếc con thỏ màu hồng bên người Hoa Tễ.
Biểu tình này cũng thật đúng là có vài phần tương tự.
Kỳ thật cho đến tận bây giờ, Doãn Tĩnh cũng không tin Tô Vi trước mặt chính là Tô Vi trước đây.
Bởi vì việc này thật sự là quá không thể tưởng tượng nổi, quả thực giống như là tiểu thuyết.
“Để Hoa Tễ làm khai thông cho tôi một chút đi.” Lục Nhưỡng đứng ở phía sau Doãn Tĩnh đột nhiên mở miệng.
Hoa Tễ đứng ở bên cạnh sô pha trực tiếp mềm chân xuống, may mắn hắn duỗi tay đỡ được tay vịn sô pha, nên mới không bị ngã trên mặt đất.
Trên mặt Hoa Tễ lộ ra vẻ chán ghét thập phần rõ ràng.
“Được.” Doãn Tĩnh gật đầu, “Tiểu Tễ, em khai thông cho Lục Nhưỡng một chút đi.”
Hoa Tễ cũng không phải lần đầu tiên làm khai thông cho Lục Nhưỡng.
Lục Nhưỡng người này thực kháng cự người khác làm khai thông cho hắn, chỉ có khi chính hắn cảm thấy thật sự không chịu nổi, mới liên hệ Doãn Tĩnh tìm Hoa Tễ.
Hôm nay trạng thái của Lục Nhưỡng thoạt nhìn còn rất không tồi, không nghĩ tới lại có thể sẽ chủ động tới tìm hắn làm khai thông.
Hoa Tễ và Lục Nhưỡng đi đến căn phòng trống ngày thường bọn họ làm khai thông.
Nửa giờ sau, cửa phòng bị mở ra, Hoa Tễ sắc mặt trắng bệch từ bên trong ra tới, cả người đều run rẩy.
Lục Nhưỡng che miệng, đứng ở phía sau Hoa Tễ, hắn ban đầu chính là da trắng lạnh, hiện tại thậm chí còn trắng đến trong suốt.
Làm khai thông khủng bố như vậy sao?
Doãn Tĩnh nhanh chóng đứng lên đỡ lấy Hoa Tễ, sau đó mang người đi.
Trong phòng tràn ngập sợi tinh thần lực thuộc về Lục Nhưỡng.
Tô Vi có thể cảm nhận được rung động rất nhỏ, nhưng cũng không rõ ràng.
Lục Nhưỡng hoãn hoãn lại, hắn bước đến bên người Tô Vi ngồi xuống.
Tô Vi đúng lúc lột một mảnh quả quýt, cô ăn nửa miếng, cảm thấy có hơi chút chua, liền hào phóng đưa phần dư lại cho Lục Nhưỡng, “Anh có ăn không?”
Nam nhân nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, ngón tay tay mang theo vệt nước ướt át xoa mặt cô, Tô Vi ngửi được một mùi chanh của nước rửa tay.
Ngay sau đó, quả quýt đã ăn một nửa trong tay cô đã bị nam nhân ngậm vào trong miệng.
A này…… Thôi được, hôn cũng đã hôn qua, cũng không có gì mà làm ra vẻ.
Đại khái là khai thông thật sự rất khó chịu, ở cùng một chỗ nhiều ngày như vậy, cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân lại có thể đi ngủ trưa.
Tô Vi có thói quen ngủ trưa.
Bởi vì nhặt rác rưởi thật sự vất vả, cho nên cô đều là buổi sáng và buổi tối rời động, ban ngày sẽ dễ bị người khác xua đuổi phỉ nhổ.
Nam nhân dựa vào trên ghế nằm ngủ.
Tô Vi chơi di động trong chốc lát, lăn tới tới lui lui trên thảm.
Thật muốn sờ con thỏ hồng nhạt.
Nghĩ nghĩ, Tô Vi liền ngủ.
Cô làm một giấc mộng.
Trong mộng có nam nhân, nửa đêm canh ba mang theo cô trèo tường, vào phòng người khác.
Tô Vi có chút khẩn trương, “Chúng ta như vậy không tốt đi?”
Quá kích thích!
Nam nhân không nói gì, hắn nắm tay Tô Vi, đẩy bức màn dày nặng ra.
Tô Vi thấy được Hoa Tễ ghé vào trên bàn sách, còn có con thỏ hồng nhạt phía sau hắn.
“Đi sờ đi.”
Nam nhân rốt cuộc mở miệng nói chuyện, Tô Vi nhận ra đây là âm thanh của Lục Nhưỡng.
Cô ngẩng đầu, nhưng lại như thế nào cũng vô pháp thấy rõ mặt nam nhân.
Ngay sau đó, Tô Vi liền tỉnh.
Người vừa mới tỉnh ngủ, tổng hội sẽ tiến vào một đoạn thời gian ngây ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận