Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 192


Nhưng hắn lại vẫn làm thánh mẫu cả đời.
Thẳng đến kiếp sau mới trở thành đại ma vương.
Đại ma vương cũng không phải trời sinh là đại ma vương.
“Con như vậy không ngoan, người nhận nuôi sẽ không muốn con!”
Viện trưởng tức giận mắng ra tiếng.
Tô Vi quay đầu, “Không cần liền không cần.”
Viện trưởng:……
Tơ tằm lâm vào hỗn loạn.
Dựa theo ký ức của nhân loại trước mặt này, cô hẳn nên lập tức bị dọa khóc, sau đó ngoan ngoãn đứng lại.
Chờ tơ tằm lấy lại tinh thần, Tô Vi đã chạy không còn bóng dáng.
Nhưng đây là cảnh trong mơ do nó dựng ra, cô không thể trốn thoát.
-
Tô Vi một hơi chạy ra, cô trở lại trong sân vừa rồi, nghe được bên ngoài truyền đến âm thanh ô tô.
Tới sao?
Tô Vi vội vàng chạy tới, một chân dẫm trúng cái hố trên mặt đất.
Cô cúi đầu, nhìn thấy cả người chính mình dính nước bẩn.
“Chào ngài, xin mời đi qua bên này.” Bên ngoài truyền đến âm thanh giáo viên nói chuyện.
Tô Vi quay đầu nhìn qua.
Đại khái là bởi vì tơ tằm bị cô chọc giận, cho nên hiện tại mặt mọi người đều trở nên mơ hồ không rõ, giống như bị đánh mosaic.
Rất xa, Tô Vi thấy được Lục Nhưỡng đi theo phía sau đôi vợ chồng.
Lục Nhưỡng nho nhỏ mặc một cái áo hoodie màu đen, mang mũ choàng, đôi tay cắm túi, một bộ dáng rất khốc.
Lúc này Lục Nhưỡng xác thật như vậy.
Vừa mới được giải cứu ra khỏi độc thủ của mẹ, hắn chán ghét hết thảy váy, ren, hồng nhạt, đường viền hoa, vật phẩm trang trí.
“Đứa bé kia ở nơi nào nha?” Âm thanh mẹ Lục Nhưỡng nhẹ nhàng dễ nghe, đại khái là âm thanh trong trí nhớ Lục Nhưỡng.
Tiểu Lục Nhưỡng ngẩng đầu, nhìn về phía mẹ.
Sau đó không đợi hắn thấy rõ ràng, trước mặt liền xông tới một đứa trẻ đầu tóc bù xù, trực tiếp đ.â.m vào hắn.
“Anh!!!”
Tô Vi nghe được âm thanh tê tâm liệt phế của chính mình, “Anh thanh tỉnh một chút! Mẹ đã mất mười năm rồi!”
Không đúng, hình như là 12 năm.
“Anh! Mẹ đã mất 12 năm!”!
Ánh mắt Lục Nhưỡng thong thả ép xuống, đối thượng cùng Tô Vi.
Đây tuyệt đối không phải ánh mắt của một đứa trẻ.
“Chọn em ấy đi.”
Ai? Cái gì là chọn em ấy?
“Tiểu Nhưỡng thích cô bé này sao? Lớn lên xác thật thực đáng yêu, nhưng sao lại……dơ như vậy.”
Tô Vi cúi đầu, nhìn thấy chính mình bị nước bẩn b.ắ.n ướt váy, thứ tích táp rơi xuống chính là tơ tằm.
Giấc mộng cũng quá ẩu tả đi!
Tô Vi duỗi tay vỗ vỗ tơ tằm trên váy, tơ tằm không bị vỗ rớt, bàn tay nhỏ còn trở nên dơ hề hề, đáng sợ nhất chính là, còn dính lên quần áo Lục Nhưỡng.
Ừm…… Không biết tiểu ma vương có thói ở sạch hay không.
“Quá bẩn, đổi người khác đi.”
Tô Vi:……
-
Tuy rằng biến thành bộ dáng đứa trẻ, nhưng Lục Nhưỡng vẫn là đại ma vương mà Tô Vi tín nhiệm.
Trên xe hơi, ba Lục Nhưỡng ở phía trước lái xe, mẹ ngồi trên ghế phụ, hai đứa nhỏ ngồi ở ghế sau.
May mắn đại ma vương chỉ nói giỡn, cũng không phải thật sự muốn đổi cô đi.
Đổi đi là tuyệt đối không có khả năng!
Tô Vi dính sát vào Lục Nhưỡng, hận không thể đem chính mình nhét vào trong lòng n.g.ự.c hắn.
Nói giỡn, địa phương nguy hiểm như vậy, đương nhiên chỉ có trong lòng n.g.ự.c đại ma vương, a không đúng, hiện tại là tiểu ma vương an toàn nhất!
Bàn tay Tô Vi dán đến túi hắn, phát hiện nơi đó phình phình.
Cô vươn tay đi sờ soạng một phen, từ bên trong móc ra mấy viên kẹo.
Hả?
“A, đây là kẹo Tiểu Nhưỡng chuẩn bị cho Vi Vi sao?” Mẹ Lục Nhưỡng ngồi ở phía trước kinh ngạc mở miệng.
Lục Nhưỡng một tay nâng cằm, “Không phải.”
Thực hiển nhiên, đây là mẹ Lục Nhưỡng vì hòa hoãn quan hệ giữa hai đứa nhỏ lần đầu gặp mặt, mới nhét kẹo vào trong túi Lục Nhưỡng.
Phương pháp này xác thật không tồi, nguyên thân lớn lên ở cô nhi viện, vốn dĩ tính cách liền mẫn cảm, sau sự kiện kẹo, cô xem như hoàn toàn ăn vạ người anh nhỏ Lục Nhưỡng.
Lục Nhưỡng trước khi biến thành đại ma vương tính tình là thực tốt, lịch sự ôn nhu, lớn lên lại đẹp, một đường từ giáo thảo nhà trẻ đến giáo thảo đại học, chưa từng rớt xuống vị trí thứ hai.
Nguyên thân dán hắn cũng bình thường.
Rốt cuộc có ai mà không yêu soái ca đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận