Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 287


Giúp lính gác và dẫn đường càng thêm hiểu chính mình, không đến mức lạc lối, làm ra cái gì không thể vãn hồi.
Nghe nói trường học này cũng dạy một ít tri thức và kỹ xảo chiến đấu với Trùng tộc.
Thẩm Tường Tường là sinh viên trong trường, tuy rằng có thân phận con gái lĩnh chủ, nhưng cũng không cậy sủng mà kiêu.
Cô là cô gái phương nam thực điển hình, cõng cặp sách xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Không phải, trường học các cô sao lại mặc giáo phục dân quốc?
“Bộ giáo phục này là tôi chọn lựa, thế nào, đẹp không?” Tính cách Thẩm Tường Tường hoạt bát, cô lại đây liền dắt lấy tay Tô Vi.
Tô Vi gật đầu nói: “Đẹp.”
Giống như thấy được người mẹ quá cố của cô.
Mẹ cô trước kia tốt nghiệp trường dân quốc.
-
Người đến đông đủ, Trần Quyên hôm nay chuẩn bị mang Lục Nhưỡng, Tô Vi, còn có Thẩm Lưu Phong và Thẩm Tường Tường đi chùa miếu vấn an cha mẹ Lục Nhưỡng.
Đây cũng là một tòa chùa miếu duy nhất trong căn cứ thứ chín.
Sau mạt thế, hy vọng mất đi, mọi người đều cần một chút tín ngưỡng.
Chùa miếu hương khói tràn đầy, bởi vì hôm nay Trần Quyên muốn tới, cho nên trụ trì đóng cửa chùa miếu, chỉ chiêu đãi vị phu nhân lĩnh chủ tôn quý.
Nghe nói Trần Quyên mỗi tuần đều sẽ lại đây thăm cha mẹ Lục Nhưỡng, bởi vậy, cô cùng trụ trì chùa miếu đã vô cùng quen thuộc.
“Sư phó.” Trần Quyên hành lễ.
Đại sư đáp lễ.
Một đám người biểu tình túc mục, đi vào địa phương chùa miếu cung phụng tro cốt.
“Cô còn điểm đèn trường minh cho cha mẹ cháu.”
Tô Vi đứng ở bên người Lục Nhưỡng, nhìn thấy ánh mắt hắn rơi xuống hũ tro cốt của cha mẹ mình.
Trần Quyên tiến lên, dùng khăn trong tay chà lau bài vị cho cha mẹ Lục Nhưỡng.
Lục Nhưỡng tiến lên, “Để cháu.”
Trần Quyên sửng sốt, sau đó gật đầu nói: “Cô đều đã quên, cháu làm đi, Tiểu Nhưỡng.” Sau đó cô hướng tới bài vị nói: “Tuyết, con trai chị tới thăm chị.”
Chiếc khăn trong tay Lục Nhưỡng nhẹ nhàng cọ qua bài vị.
Tô Vi toàn bộ hành trình đều không có nói chuyện.
Chỉ có Trần Quyên không ngừng dong dài với bài vị cha mẹ Lục Nhưỡng.
Trần Quyên khóc xong, đúng lúc tới giữa trưa, cô liền dẫn mọi người đi ăn cơm chay bên trong chùa miếu.
Sau khi ăn xong, Trần Quyên nói phải sao kinh thư cho cha mẹ Lục Nhưỡng, bảo Thẩm Lưu Phong dẫn bọn họ đi dạo phụ cận chùa miếu.
“Không cần, Vi Vi còn muốn ngủ trưa.”
Không phải, cô không có thói quen ngủ trưa.
Tô Vi ngẩng đầu, đối thượng ánh mắt Lục Nhưỡng.
Thôi được, cô có.
Trụ trì cố ý an bài một phòng cho Tô Vi ngủ trưa.
Lục Nhưỡng làm anh, đương nhiên muốn bồi ở bên người cô.
Tô Vi ngáp một cái.
Vậy ngủ một chút đi.
Lục Nhưỡng một mình đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn Tô Vi đã ngủ say, liền xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng bày tro cốt cha mẹ hắn trống vắng.
Đèn trường minh chiếu ra gương mặt tái nhợt hung ác nham hiểm của Lục Nhưỡng.
Hắn giơ tay, trực tiếp mở hũ tro cốt ra.
Trống không.
Tro cốt của cha mẹ hắn, quả nhiên không ở nơi này.
Ngón tay Lục Nhưỡng bực bội đánh hũ tro cốt, sau đó hắn giơ tay, trực tiếp cầm hai hũ tro cốt đi.
Tô Vi ngủ một giấc thật sự thoải mái.
Vừa hé mắt, không phải chứ! A a! Vì sao bên cạnh gối đầu của cô có hai hũ tro cốt!
“Anh trộm sao?” Tô Vi thấy Lục Nhưỡng đứng bên cạnh giường.
Ngài để chỗ nào cũng tốt, sao lại để ở đầu giường tôi?
“Trống không.”
Trống không?
Tốt, hiện tại lại nhiều thêm một nhiệm vụ chi nhánh, tìm được tro cốt của cha mẹ Lục Nhưỡng.

Có ai nửa đêm canh ba không ngủ được đi tìm tro cốt!
Hơn nữa anh tốt xấu cũng nên dắt con chó! Anh dắt con rắn là có ý tứ gì! Nó có thể ngửi được mùi sao?
“Sao em lại ra đây?” Nhìn thấy Tô Vi đi theo phía sau, Lục Nhưỡng nhíu mày.
Tô Vi:???
“Không phải anh bảo em đuổi kịp sao?”
“Anh nói chính là con ngu xuẩn kia.”
Tô Vi theo tầm mắt Lục Nhưỡng nhìn về phía Đại Bạch xà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận