Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 205


Tay hắn đã bị c.h.é.m đứt, cũng đã không còn bàn chân, chỉ dùng đầu gối và bả vai bò ra. May mắn trên mặt đất trải thảm, còn không đến mức làm hắn cọ xát quá tàn nhẫn.
Trong miệng hắn cắn một cái vòng, có thể nhìn thấy khoang miệng trống rỗng.
Đại khái đầu lưỡi cũng bị nhổ.
Đôi mắt bị bịt lại, không biết bên trong có phải vẫn còn đôi mắt hay không.
Dù sao, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng hắn nghe được âm thanh, rất nhanh liền bò tới bên cạnh máy quay đĩa kiểu cũ, dùng đầu đỉnh cái cột bên trên.
Máy quay đĩa bắt đầu phát ra âm thanh, là một khúc hát kinh điển.
Hạ Lưu nheo mắt lại, rít một ngụm thuốc.
Người kia thuận thế bò lại đây, quỳ gối bên chân Hạ Lưu.
Hạ Lưu đáp chân lên, hoàn toàn coi hắn trở thành ghế kê chân.
Rít t.h.u.ố.c lá trong chốc lát, Hạ Lưu cảm thấy đã doạ cho cô gái nhỏ đáng thương này kinh sợ không sai biệt lắm, liền thong thả mở mắt ra, thò lại gần hỏi cô, “Có cái gì muốn hỏi sao?”
Nói như vậy, đối mặt với cục diện như vậy, đại bộ phận dẫn đường đều sẽ hoàn toàn vứt bỏ tư thái cao cao tại thượng của chính mình, khóc lóc thảm thiết khẩn cầu hắn buông tha, thậm chí nguyện ý dùng toàn bộ vật tư của chính mình trao đổi, bao gồm thân thể, chỉ cần có thể còn sống.
Ở dưới cái nhìn chăm chú của Hạ Lưu, Tô Vi trầm mặc trong chốc lát, mở miệng dò hỏi, “Anh dùng loại sơn móng tay gì vậy?”
Sao trắng như vậy?
Cô cũng muốn.
Hạ Lưu:……
Lần này đến phiên Hạ Lưu trầm mặc.
Hắn cúi đầu nhìn chăm chú Tô Vi bị chính mình cột vào trên sô pha.
Cô gái nhỏ tựa hồ là cảm thấy tư thế ban đầu không quá thoải mái, lại thay đổi một tư thế nằm thoải mái hơn.
Cô có thể làm gì chứ, đánh cũng đánh không lại, chạy cũng chạy không thoát.
Cô định nằm xuống sơn móng tay g.i.ế.c thời gian thì có làm sao!
Hơn nữa, màu này thật sự trắng!
Thích hợp cho thu đông nhất.
Hạ Lưu tựa hồ là tức giận, một chân đá bay người kia.
Người kia bị đạp vào trong một góc, phát ra tiếng kêu rên.
“Cô có biết vì sao hắn biến thành như vậy không? Bởi vì hắn phản bội tôi, cho nên tôi liền biến hắn thành cái dạng này. Trước kia, quan hệ giữa chúng ta tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần, hiện tại, hắn lại biến thành chó của tôi.”
Các anh chẳng lẽ không phải là mặc cùng một chiếc sườn xám sao?
“Hừ, cô thật sự cho rằng tôi sẽ không làm gì cô?” Hạ Lưu giơ tay, bóp chặt cằm Tô Vi. Móng tay hắn rất dài, khảm nhập vào thịt gò má Tô Vi.
Tuy rằng không đau, nhưng tóm lại không quá thoải mái.
“Dẫn đường các cô chính là ngày lành quá quá dài, cho rằng lính gác nào cũng hạ mình hàng quý với các cô…… Cô đang làm gì?”
Tô Vi gian nan mà giơ cao di động của chính mình, “Tôi ký lục một chút, chứng minh là anh bắt cóc tôi, không phải tôi chạy loạn.”
Hạ Lưu:……
Nhưng Hạ Lưu cũng không lo lắng cô sử dụng di động, bởi vì tín hiệu nơi này đã bị hắn cắt đứt toàn bộ.
Thật là làm việc vô dụng.
Không sao cả, cô tưởng giãy giụa vậy giãy giụa đi.
Hắn mới không tin cô chỉ là đơn thuần quay video ký lục.
“Anh muốn khai thông sao?” Tô Vi bị bóp mặt, âm thanh hàm hàm hồ hồ, “Anh nói sớm là được.”
Anh muốn anh liền nói, anh không nói tôi sao biết được?
“Tôi khai thông cho anh.”
Ánh mắt Tô Vi quá mức bằng phẳng, làm Hạ Lưu ngây ngẩn trong nháy mắt.
Hạ Lưu gặp qua rất nhiều dẫn đường và lính gác.
Ở trong mạt thế này, nhân tính của bọn họ đã bị mất đi, trở nên đáng sợ hơn cả súc vật.
Nhân tính hắc ám phát huy đến mức tận cùng, không có sự tình người làm không được.
Hạ Lưu theo bản năng thả tay, sau đó ngồi trở lại trên sô pha.
Tô Vi giật giật đôi chân bị trói chặt của chính mình.
“Tôi không động đậy nổi.”
Hạ Lưu từ phía dưới sườn xám móc ra một thanh chủy thủ, cắt đứt dây thừng trên chân Tô Vi.
Tô Vi: Thăm dò, thăm dò, lại thăm dò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận