Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 343


Đối với vấn đề này, ngay cả chuyên gia cũng vô pháp đưa ra giải thích chính xác.
Đối với lính gác tới nói, bọn họ càng có khuynh hướng thà rằng g.i.ế.c nhầm cũng không cần buông tha.
Nhưng chính sách này đối với dân chúng bình thường tới nói, sinh mệnh của bọn họ mất đi bảo đảm.
Trong lúc nhất thời, âm thanh dân chúng và âm thanh lính gác sinh ra khác biệt.
Nhưng bởi vì âm thanh của dân chúng bình thường thật sự quá yếu ớt, cho nên đại bộ phận căn cứ vẫn dựa theo ý tứ của nhóm lính gác, đối với Trùng tộc tiến hành thảm sát, tiêu chuẩn là: Thà rằng g.i.ế.c nhầm, không thể buông tha.
-
Nhà của Lục Nhưỡng rất lớn, có rất nhiều phòng trống.
Không thể đi ra ngoài, Tô Vi liền thăm dò trong nhà.
Lục Nhưỡng đặt mua cho cô một tủ quần áo rất lớn, quần áo của cô treo ở bên trái, quần áo Lục Nhưỡng treo ở bên phải.
Đương nhiên, Lục Nhưỡng căn bản là không có quần áo gì, đại bộ phận đều là của cô.
Tô Vi nhìn thấy tận cùng bên trong tủ quần áo cất giấu một cái tủ sắt.
Ủa?
Nhà này lại có thể còn có cái tủ sắt mà cô không biết!
Loại khoái cảm như phát hiện được chỗ giấu tiền riêng của chồng này rốt cuộc là chuyện như thế nào!
Nhưng loại tủ sắt này có mật mã, cô khẳng định là không mở ra được, tổng không có khả năng là sinh nhật cô đi.
"Lạch cạch" một tiếng, tủ sắt mở ra.
Tô Vi: …… không phải chứ, thật là sinh nhật cô?
Nếu cô nhớ không lầm, sinh nhật của nguyên thân Tô Vi cùng một ngày với cô.
Vậy nói được thông.
Nếu đã mở ra, vậy nhìn xem đi.
Tô Vi có hơi chút chột dạ, lại có hơi chút kích động.
Bỏ đi, không tốt, rốt cuộc đây là riêng tư của người ta.
Tô Vi nhìn tủ sắt chỉ mở ra một khe hở, sau khi tự hỏi cô vẫn lựa chọn đóng lại.
Bên kia, Lục Nhưỡng khai thông xong, thần sắc Hoa Tễ khó coi ra tới, bởi vì Doãn Tĩnh không ở đây, cho nên liền chính mình đi trở về.
Trải qua Hoa Tễ khai thông, tình huống Lục Nhưỡng tựa hồ có chút chuyển biến tốt đẹp.
Hắn nắm tay Tô Vi đi đến trước tủ sắt, sau đó trực tiếp mở tủ sắt ra, "Muốn nhìn liền nhìn đi."
"Như vậy không tốt đi?" Tô Vi rụt rè một chút.
"Em không nghĩ xem thì thôi."
"Em vẫn là nhìn xem đi."
Tô Vi nhanh chóng mở tủ sắt ra, nhìn vào trong.
Lọt vào trong tầm mắt chính là một cái vòng cổ đá quý màu vàng lộng lẫy bắt mắt.
"Em ghét bỏ quá nặng, nếu không phải di vật mẹ lưu lại, lưu trữ cũng không có tác dụng gì."
Tô Vi:???
"Vẫn là…… Lưu lại đi."
Dù sao cũng là di vật của mẹ anh!
Nam nhân đạm nhiên nói: "Vậy lưu lại đi."
Tô Vi tiếp tục nhìn vào trong, thấy một cái bút máy cũ, nếu cô nhớ không lầm, tựa hồ cũng là di vật của ba Lục Nhưỡng để lại cho hắn, giá trị xa xỉ.
Lại bên trong nữa có một cái hộp sắt.
Tô Vi thật cẩn thận lấy ra tới, sau đó mở ra.
"Cạch cạch cạch……"
Bên trong là dây cột tóc.
Tô Vi:……
Lục Nhưỡng thong thả ung dung duỗi tay gỡ dây cột tóc trên đầu cô xuống, sau đó một lần nữa thả lại trong hộp sắt.
Nhà ai cất dây cột tóc ở bên trong tủ sắt chứ?
Dây cột tóc nhà anh làm bằng vàng sao?
Tô Vi thật sự nỗ lực tìm kiếm chút loang loáng trên dây buộc tóc, nhưng cuối cùng phát hiện, chỉ là dây cột tóc bình thường nhất, cũng không có bất luận địa phương hiếm lạ nào.
Nam nhân đứng ở bên người Tô Vi, trong tay cầm dây cột tóc dâu tây xoa bóp.
A, Tô Vi nháy mắt đã hiểu.
Tô Vi tùy tay chọn một cái dây cột tóc dâu tây chính mình thích nhất buộc lên cổ tay nam nhân.
Cô cũng không kỳ thị đồng bào có đặc thù đam mê nam tính.
Mọi người đều là nhân loại, có chút bí mật, có chút đam mê, thì có làm sao?
Người sống ở trên đời này, có ai không điên đâu?
Loại tình huống giống như Lục Nhưỡng, sinh ra một chút hứng thú kỳ quái không phải thực bình thường sao?
Dây cột tóc dâu tây tròng lên trên cổ tay Lục Nhưỡng, thần sắc nam nhân khựng lại, rũ mắt nhìn cô.
Không đủ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận