Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 260


Tôn Dạng Dạng trước kia là bác sĩ, thân là bác sĩ, cứu người đã trở thành thói quen của cô.
Nhưng cô quên mất, cô đã không còn là dẫn đường, mà Bạch Chân cũng không phải lính gác.
Tôn Dạng Dạng bảo Bạch Chân nằm thẳng, dùng tay kiểm tra xương cốt của hắn một chút.
“Anh không sao chứ?”
Bạch Chân lắc đầu, “Không có việc gì.”
Bên kia, chỉ còn lại có một mình Lục Nhưỡng giằng co cùng nhóm người này.
Đối mặt với nam nhân thoạt nhìn yếu đuối mong manh giống như Lục Nhưỡng, đám người kia hoàn toàn không sợ.
Rốt cuộc, nam nhân cũng mở miệng.
Người dẫn đầu cho rằng, nam nhân tất nhiên muốn mở miệng xin tha.
“Các người có chocolate không?”
Tên cầm đầu:???
“Không đúng không đúng, chúng ta muốn chính là xăng.” Bạch Chân lập tức sửa đúng.
Lục Nhưỡng không có phản ứng hắn, thần sắc lược hiện không kiên nhẫn, “Nói chuyện.”
Người cầm đầu đối diện không biết vì sao, theo bản năng run run.
“Ha, ha ha ha……” Người cầm đầu cười nhạo ra tiếng, tiện đà nói ra thân phận của bản thân, “lính gác cấp SS, sợ không?”
Vì chữa trị tinh thần lực của chính mình, Lục Nhưỡng tạm thời che chắn người khác nhìn trộm tinh thần lực của mình.
Bởi vậy, ở người khác xem ra, hắn hiện tại chính là một người bình thường không có tinh thần lực
Hai người đứng ở phía sau nam nhân cầm đầu đột nhiên không thể ức chế mà run lên.
Bọn họ nhìn thấy Lục Nhưỡng gỡ xuống kính râm, lộ ra gương mặt kia.
Nam nhân cầm đầu vẫn còn kêu gào, Lục Nhưỡng móc khăn tay ra, thong thả ung dung xoa xoa chính kính của chính mình, lau cho chiếc kính râm vốn không có bao nhiêu tro bụi biến thành không nhiễm một hạt bụi.
Tuy rằng màu đôi mắt thay đổi, nhưng rõ ràng chính là người kia.
Hai người sợ hãi lui lại.
Bọn họ nhớ rõ, vĩnh viễn nhớ rõ một ngày kia.
Ngày mà lão nhị nhóm cướp của bọn họ bị trói thành bánh chưng, bọn họ thấy được.
Sau khi may mắn chạy thoát, không nghĩ tới lại đụng phải.
Nhưng hôm nay, chỉ có một mình hắn.
Mấy người phía sau hắn thoạt nhìn, cũng không có tác dụng gì.
Nói không chừng, có thể thắng!
-
Khi Tô Vi ngồi trên đỉnh núi, cô còn ôm chăn trong tay.
“Chocolate.”
Lục Nhưỡng đưa chocolate thu được trong tay cho cô.
Tôn Dạng Dạng và Bạch Chân ngồi bên cạnh cô, liếc chocolate trong tay Tô Vi một cái, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Tô Vi:…… Không biết vì sao, cô theo bản năng đi theo Tôn Dạng Dạng và Bạch Chân ngồi nghiêm chỉnh.
Tôn Dạng Dạng ban đầu rất cao lãnh, nhưng sau khi nhìn thấy Lục Nhưỡng đối phó với nhóm sơn phỉ hung tàn, vẫn không nhịn được run run chân.
Không phải chứ, cô chính là người có thể vừa nhìn giải phẫu vừa ăn cơm!
Đối với việc này, Tôn Dạng Dạng tỏ vẻ.
Xem và đối mặt là hai việc khác nhau.
Mà Bạch Chân, hắn tuy rằng đã sớm biết thân phận Lục Nhưỡng, nhưng hắn kỳ thật vẫn luôn còn nghi vấn.
Hắn thậm chí hoài nghi Tô Vi có nói sự thật hay không.
Rốt cuộc, cũng chưa ai thấy bộ dáng Lục Nhưỡng biến thành đại ma vương. Hơn nữa bản thân Lục Nhưỡng thoạt nhìn trông giống như là con gà yếu đuối.
Bạch Chân thậm chí còn ôm một tia hy vọng.
Hắn cảm thấy nếu hắn đã xuyên sách, nói như vậy không chừng hắn chính là nam chủ?
Mà Tôn Dạng Dạng chính là nữ chủ của hắn.
Thẳng đến khi Bạch Chân nhìn thấy đám người kia bị xiên như xiên kẹo hồ lô, sau đó bị ném tới trên bầu trời.
Nôn.
Bạch Chân tưởng nôn mửa, nhưng khi nhìn thấy tầm mắt Lục Nhưỡng liếc lại đây, lập tức bưng kín miệng mình.
Sơn phỉ không có bất luận mấu chốt nào.
Dù là ông lão, đứa trẻ, sủng vật, bọn họ đều không buông tha.
Cướp bóc, g.i.ế.c người, phóng hỏa, giống sự tình đám người Hạ Lưu kia làm.
Bởi vì cấp bậc không cao, cho nên bọn họ vẫn luôn mai phục ở bốn phía tìm kiếm mục tiêu.
Thẳng đến khi chọn trúng đội người Lục Nhưỡng.
Bọn họ thậm chí còn sợ người chung quanh hỗ trợ, vẫn luôn chờ đến khi xe chung quanh tan hết, mới rốt cuộc động thủ.
Quả nhiên là quang hoàn nam chủ, đại khái chính là buồn ngủ được đưa gối đầu trong truyền thuyết đi.
Thiếu xăng, liền đưa lại đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận