Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 151


Theo lông tóc rơi xuống, trên mặt đất tích một tầng thật dày.
Thân hình cao lớn của Đại Ngốc Xuân cũng không thấy bóng dáng.
Tô Vi ngốc lăng ở nơi đó, nhìn chằm chằm lông chim đầy đất đến phát ngốc.
Đại Ngốc Xuân đâu?
“Đại Ngốc? Đại Ngốc?”
Tô Vi bắt đầu lay lông chim, lay nửa ngày, nhìn thấy trong một góc có thứ gì đó mọc ra tới.
Nó đội lông chim trên đầu lên, rốt cuộc phe phẩy đôi cánh nhỏ của chính mình, từ bên trong chui ra ngoài.
“Cát cát.”
Âm thanh của Đại Ngốc Xuân vẫn bén nhọn như cũ, nó thoạt nhìn càng nhỏ hơn.
Cả người đen như mực, cái đuôi lại rất dài, kéo bảy cái lông màu sắc không giống nhau, giống như con khổng tước quạ đen biến dị.
Anh nói nó đẹp, cái đuôi nó xác thật khá xinh đẹp.
Anh nói nó khó coi, cái đầu đen thui ngay cả mặt đều không thấy rõ, xác thật rất khó xem.
Hóa ra, Đại Ngốc Xuân là con khổng tước quạ đen.
Bởi vì cái đuôi quá dài, cho nên Đại Ngốc Xuân đi đường ngã trái ngã phải, giống như uống say rượu.
Lại bởi vì cái đuôi quá nặng, cho nên thời điểm bay lên liền giống cây chổi phết đất.
“Không bằng tao giúp mày rút đi nhé?”
Lông chim cắm ở trên mũ cô hẳn là sẽ rất đẹp đi?
“Cát cát!”
Đại Ngốc Xuân la lên một tiếng, lao về phía Tô Vi, sau đó chui vào, chỉ để lại bảy cái lông đuôi.
Bên này Tô Vi nghiên cứu xong Đại Ngốc Xuân, quay đầu nhìn về phía sau.
Đại ma vương quen ở sạch lại có thể ngồi ở trên mặt đất dơ hề hề, vai chống vách tường sơn động, cúi đầu, b.í.m tóc nhỏ trên đầu rơi rụng xuống dưới, che khuất mặt mày, thấy không rõ biểu tình.
Sao thế!
Tô Vi nhanh chóng chạy tới ngồi xổm trước mặt Lục Nhưỡng.
Cô nhìn thấy bạch xà chiếm cứ ở bên người Lục Nhưỡng, nơi cổ tựa hồ thiếu một chút vảy.
Ủa? Chẳng lẽ là vừa rồi bị thương?
“Mày rớt vảy này.”
Tô Vi đưa vảy cho bạch xà.
Bạch xà oai oai cổ, thoạt nhìn bộ dáng không có tinh thần gì.
Tô Vi bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ tới.
Chủ nhân và tinh thần thể có tương quan chặt chẽ, tinh thần thể cũng sẽ ảnh hưởng đến chủ nhân.
Tỷ như, ngủ đông, lột da, kỳ động dục.
Ở trước khi lột da, rắn không hoạt động, giác mạc hiện ra sương khói, tiến vào giai đoạn tạm thời mù.
Lục Nhưỡng muốn mù!
“Đây là số mấy?” Tô Vi hữu hảo vươn một ngón giữa với Lục Nhưỡng.
Tuy rằng trước mặt chỉ là một con trùng con cấp bậc SS+, đối lập với trùng mẫu cấp bậc SS+++ tới nói quả thực chính là gặp sư phụ.
Nhưng Doãn Tĩnh rốt cuộc chỉ là một lính gác mới cấp bậc SS.
Cho dù phía sau cô còn đi theo mấy lính gác cùng cấp SS giống cô, vẫn bị con trùng con này bức cho liên tục lui về phía sau, miễn cưỡng giữ được tánh mạng mà thôi.
“Căn bản là không được, đây là một con trùng con cấp bậc SS+.” Lính gác nào đó phía sau Doãn Tĩnh hỏng mất.
Trước khi xuất phát dù dõng dạc hùng hồn, thấy c.h.ế.t không sờn như thế nào, nhưng khi chân chính đối mặt với Trùng tộc, sợ hãi phát ra từ đáy lòng lại như cũ vô pháp che giấu.
Có thể không trực tiếp xoay người chạy trốn, đã là nỗ lực lớn nhất đàn lính gác làm ra được.
Giống như trong giới tự nhiên, động vật cấp thấp nhỏ yếu khi nhìn thấy động vật cấp cao cường đại, sẽ theo bản năng sinh ra tâm lý sợ hãi, thậm chí sợ hãi đến ngay cả một đầu ngón tay cũng khó có thể di động.
Lính gác kinh sợ Trùng tộc cường đại.
“Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết……”
Lời lính gác nói d.a.o động quân tâm, Doãn Tĩnh cắn răng, đứng ở đằng trước.
Tinh thần thể liệp báo trước người cô đã sớm bị con trùng con trước mặt cắn cho vết thương chồng chất.
Hoa Tễ từ phía sau chen đi lên, một phen giữ c.h.ặ.t t.a.y Doãn Tĩnh, trị liệu cho cô.
“Em lại đây làm gì? Mau trở lại mặt sau đi!”
Dựa theo lệ thường, dẫn đường là đối tượng được bảo hộ. Bọn họ không nên cùng lính gác xông lên trước nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận