Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 52


Nhưng lần đó là vì làm nguyên chủ tiến hành khai thông tinh thần cho lính gác, mới có thể mang nguyên chủ theo, cô hiện tại chỉ là một người kéo chân sau, nhiệm vụ gian nan như thế, đương nhiên sẽ không lựa chọn mang người kéo chân sau như cô đi!
Nghĩ đến đây, không biết vì sao đột nhiên Tô Vi thực buồn ngủ, ngáp một cái, liền ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
-
Tô Vi tỉnh lại, phong cảnh ngoài cửa sổ xe đang cấp tốc biến hóa.
Cô chớp chớp mắt, sau đó nói: “Nằm mơ sao.” Nói xong, cô nhắm mắt lại, lại lần nữa dựa đầu trở lại trong lòng n.g.ự.c Lục Nhưỡng.
Tiếng tim nam nhân đập truyền vào trong tai Tô Vi, “thịch, thịch, thịch”, trầm ổn mà hữu lực.
“Vi Vi, nên tỉnh rồi, ngủ lâu như vậy.”
Xong rồi, cảnh trong mơ của cô nói chuyện.
Một bàn tay bóp chặt mặt cô, nhẹ nhàng nhéo nhéo.
Da thịt lạnh băng, ở trong thời tiết cực nóng như vậy, lệnh người cảm giác chấn động.
Tô Vi tỉnh dậy, hai mắt cô đẫm lệ, đáng thương vô cùng nhìn về phía Lục Nhưỡng trước mặt.
“Ngủ mơ sao?”
Tâm tình của Lục Nhưỡng tựa hồ thực tốt, hắn ôm cô, ôn nhu giống như một lần cuối cùng nhìn về phía đôi vợ chồng ác độc.
Tô Vi gọi đây là: Satan mỉm cười.
Người nhìn thấy Satan mỉm cười, đều là người sắp đi vào địa ngục.
“Chúng ta vừa mới ra khỏi căn cứ, chuẩn bị đi phụ cận động trùng nhìn xem.”
Động trùng!
Cô hôm nay khả năng chỉ sống được đến đây.
Tâm nam nhân sâu như đáy biển, cùng chung chăn gối lâu như vậy, một ngày anh em trăm ngày ân tình, đại ma vương lại có thể thật sự một chút tình cảm đều không niệm.
Tô Vi càng nghĩ càng thương tâm, móc di động ra tháo dỡ cái app vô dụng kia.
Không bao giờ tin thần nữa!
“Sắp đến rồi, Vi Vi, ăn quả táo đi.”
Quả táo đỏ rực, phối hợp với gương mặt thiên sứ, tâm địa ma quỷ của Lục Nhưỡng, quả thực giống như là mẹ kế Hoàng Hậu ác độc đang lừa gạt tiểu công chúa Bạch Tuyết.
“Có vỏ, không muốn ăn.” Tô Vi uyển chuyển cự tuyệt.
Doãn Tĩnh đang lái xe không chịu nổi mà trợn trắng mắt, “Đây chính là Lục Nhưỡng tiết kiệm phần của chính mình cho cô.”
Theo quan điểm của Doãn Tĩnh, Tô Vi là cô gái nhỏ bị sủng hư, nói như vậy, dưới mạt thế, người giống như Tô Vi rất khó sinh tồn, mà Doãn Tĩnh cũng không thích nhất là loại vật nhỏ tay trói gà không chặt này.
Nhưng…… cô lại ngoài ý muốn không chán ghét Tô Vi.
Cô gái nhỏ kiều khí là kiều khí, lại cũng không có cho người khác thêm phiền toái…..
Doãn Tĩnh liếc xéo Lục Nhưỡng đang gọt vỏ táo cho Tô Vi.
Doãn Tĩnh:…… ngoại trừ cho Lục Nhưỡng.
Doãn Tĩnh lái xe không tính là ổn, nhưng chính là dưới tình huống như thế, Lục Nhưỡng vẫn có thể gọt vỏ táo hoàn toàn không ngừng.
Quả táo được cắt thành các miếng nhỏ vừa miệng, Lục Nhưỡng duỗi tay đẩy táo vào trong miệng Tô Vi.
Doãn Tĩnh đánh tay lái một chút, “Lần này chỉ là đi ra ngoài điều tra một chút, sẽ không tiến vào phạm vi động trùng. Bởi vì gọi mãi cô đều không tỉnh, Lục Nhưỡng lo lắng cho cô, nên mang cả cô theo.”
Cô sao có thể gọi mãi không tỉnh? Các người đã nghiêm túc gọi chưa?
“Tôi quên mất, Vi Vi cũng giống tôi, dị ứng quả đào, tôi là sẽ nổi mụn sởi, còn em ấy ăn xong lúc sau sẽ thích ngủ.”
Tô Vi:!!! Cô nhớ ra rồi, nguyên thân hình như là có tật xấu này!
Bởi vì cô không có, hơn nữa thích nhất là ăn trái cây, cho nên mới quên chuyện này!
Người nên ăn miếng đào kẹp thuốc trị dị ứng là cô!
Tô Vi cúi đầu, cọ vào lòng n.g.ự.c Lục Nhưỡng.
“Sao thế? Vi Vi làm sao vậy, vẫn không thoải mái sao?”
Không phải, muốn lắc nước trong đầu đi ra ngoài một chút.
Vật trang sức Tô Vi treo ở trên người Lục Nhưỡng, “Anh, em còn có thể nhìn thấy mặt trời của ngày mai không?”
Đối mặt với Tô Vi chân thành đặt câu hỏi, Lục Nhưỡng mỉm cười nói: “Ngốc Vi Vi.”
Lục Nhưỡng không có trả lời.
Tô Vi cảm thấy chính mình quả nhiên không có cơ hội nhìn thấy mặt trời của ngày mai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận