Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 187


Ban công rất lớn, mặt trên còn có người trồng rau, trồng hoa, thậm chí nuôi chim, nuôi cá.
Thân thể vừa mới khôi phục, Tô Vi quyết định phơi nắng bổ sung năng lượng.
Thôi được, kỳ thật vấn đề mấu chốt nhất vẫn là cô tổng cảm thấy sợi tinh thần lực của Lục Nhưỡng còn tàn lưu ở trong thân thể cô, tuy rằng xác thật không còn nữa, nhưng trong cơ thể tổng cảm giác được một trận lạnh.
Vừa lúc hôm nay thời tiết không tồi, Tô Vi liền dọn một cái ghế ra nằm.
Đây là kiểu ghế nằm cũ.
Tô Vi ở bên trên lót một tầng nệm rắn chắc, sau đó thật cẩn thận nằm xuống, phát ra âm thanh thoải mái thích ý.
Cô đắp thảm lên, vừa mới nhắm mắt lại, liền cảm giác bên người có thứ gì đó đang cọ cọ cô.
Tô Vi mở mắt ra, nhìn thấy bạch xà du đãng ở bên chân chính mình.
Bạch xà tựa hồ là tưởng đi lên, nó nâng đầu, nhìn chằm chằm cô.
Đôi mắt màu đỏ, làm Tô Vi trong nháy mắt nghĩ tới Lục Nhưỡng.
Bạch xà kỳ thật đáng yêu hơn nhiều so với Lục Nhưỡng.
Ít nhất nó sẽ không đột nhiên nổi điên.
Buổi tối hôm đó, nó cũng bảo hộ cô.
“Đi lên đi.” Tô Vi hướng nó vẫy tay.
Được đến cho phép, bạch xà tung tăng theo cẳng chân cô bơi đi lên.
Thảm thực mềm, bạch xà nằm ở bên trên, thân mình thon dài, vảy rắn ở dưới ánh mặt trời ánh ra màu bạc xinh đẹp.
Ngón tay Tô Vi mơn trớn vảy của nó, nhìn thấy bên trên có miệng vết thương thật nhỏ.
Bởi vì Lục Nhưỡng cấp bậc rất cao, cho nên bạch xà đã thực thể hóa, nếu Lục Nhưỡng nguyện ý, còn có thể làm người thường nhìn thấy bạch xà.
Đây là điều mà lính gác và dẫn đường bình thường không có cách nào làm được.
Nhưng trước mắt xem ra, Lục Nhưỡng tựa hồ còn không muốn làm bạch xà xuất đầu lộ diện, bởi vậy, hiện tại cũng chỉ có Tô Vi có thể nhìn thấy nó.
Kết quả, ở trong mắt người thường, Tô Vi không chỉ có đối thoại cùng không khí, còn sờ loạn một trận trong không khí.
“Thật đáng thương, tuổi còn trẻ đã điên rồi.”
“Mạt thế thật đúng là hại người nha.”
Tô Vi:…… này, bác gái, các bác nghị luận quá lớn! Cô cũng nghe được!
Tô Vi duỗi tay xốc chăn lên, làm bạch xà đi vào, sau đó che lại.
Nếu là ngày thường, một chút mảnh vỡ của kính còn không đến mức làm bạch xà bị thương.
Nhưng bạch xà vừa mới lột da xong, vảy trên người còn chưa có hoàn toàn mọc hết, bởi vậy, mới bị pha lê cắt vào.
Ngón tay Tô Vi mơn trớn cái đuôi bạch xà, hỏi nó, “Có đau hay không?”
Bạch xà có thể nghe hiểu tiếng người, không giống Đại Ngốc Xuân của cô, một chút đều không nghe hiểu tiếng người.
Nghĩ đến đây, Tô Vi liền phóng Đại Ngốc Xuân của chính mình ra.
Cô nhớ rõ bạch xà rất thích Đại Ngốc Xuân.
Quả nhiên, Đại Ngốc Xuân vừa ra tới, bạch xà liền vòng lấy nó, giống như bảo vệ một bảo bối, sau đó nhắm mắt lại, nằm ở trên người Tô Vi, an tâm mà ngủ.
Đại Ngốc Xuân giãy giụa một chút không có kết quả, cũng liền tùy bạch xà.
Ánh mặt trời chiếu vào trên gò má Tô Vi, cô không hề cố kỵ mà xoa bóp bạch xà, sau đó đột nhiên nghĩ đến tinh thần thể cùng chủ nhân cộng cảm, lập tức dừng tay.
Trong phòng, Lục Nhưỡng vừa mới nấu xong một ly cà phê.
Hương khí bốn phía, nam nhân cúi đầu nhẹ nhấp một ngụm không có thêm một chút đường, chỗ cổ truyền đến cảm xúc mềm mại tinh tế, như là bị tay chân người nhẹ nhàng ấn.
Động tác uống cà phê của Lục Nhưỡng khựng lại.
Tuy rằng một mũi dược an ủi kia hiệu quả không tồi, làm Tô Vi khoẻ hơn, nhưng theo hiệu quả rút đi, cô rõ ràng lại lần nữa cảm giác được chính mình sinh ra một mảnh hắc ám.
Cấp bậc này kỳ thật không tăng cũng thế.
Nhưng việc này cũng không phải sự tình cô có thể khống chế.
Gần đây Lục Nhưỡng hay đi ra ngoài đánh dã trùng, thường thường ở thời điểm nửa đêm đầy người dính m.á.u trở về, sau đó vươn ngón tay lạnh băng của chính mình vuốt ve cổ cô, mỗi lần đều phải làm cô đông lạnh tỉnh mới bỏ qua, giống một tên biến thái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận