Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 270


Tô Vi chui đầu vào chiếc gối mềm như bông hút một ngụm, sau đó tiếp tục ôm chăn lăn lộn.
Không cẩn thận lăn đến bên người Lục Nhưỡng, cô còn định lăn trở về, bị Lục Nhưỡng duỗi tay ra ôm lấy vòng eo túm trở về.
“Đừng nháo.”
Âm thanh nam nhân khàn khàn, mang theo một cổ gắt ngủ nồng đậm.
Có thể nghe ra được, tuy rằng bị quấy rầy, nhưng khi ý thức được người nằm bên cạnh chính mình là ai, vẫn là nỗ lực khắc chế cơn giận.
Thật đúng là vất vả anh.
Tô Vi an phận, cô nằm ở trong lòng n.g.ự.c Lục Nhưỡng, tiếp tục ngủ.
Nhìn cô gái nhỏ một lần nữa ngủ, Lục Nhưỡng lại mở bừng mắt, hắn xốc chăn lên đứng dậy.
Lục Nhưỡng mặc xong, nhìn Tô Vi ngủ đá chăn ra, liền thế cô đắp lại chăn, sau đó mở cửa, đi ra ngoài.
Sáng sớm, ánh mặt trời lạnh lẽo.
Lục Nhưỡng đón ánh mặt trời bước đi, nhưng cả người lại trước sau mang theo một cỗ khí âm trầm.
Trong quán trà đã sớm có người quét tước vệ sinh.
Nhân viên phục vụ ngẩng đầu, đối diện con ngươi đỏ thắm của nam nhân, liền nháy mắt cúi đầu.
Khi Lục Nhưỡng không ngụy trang, cổ khí tràng kia không phải người bình thường có thể chịu được.
Nam nhân trực tiếp đi vào phòng nghiên cứu phía dưới quán trà.
Diêu Phong bị che lại đôi mắt nghe được động tĩnh, theo bản năng mở miệng, “Ai!”
Lục Nhưỡng không nói một lời, tìm một vị trí, móc khăn ra chà lau sạch sẽ, sau đó chậm rì rì ngồi xuống.
Diêu Phong bị buộc chặt, quỳ gối trước mặt Lục Nhưỡng.
“Nếu anh muốn vật tư, tôi có thể cho anh.”
Diêu Phong bình tĩnh mở miệng.
Làm lĩnh chủ căn cứ, Diêu Phong cũng không phải không có trải qua loại chuyện này.
Đại bộ phận bọn bắt cóc cũng sẽ không thật sự động thủ với hắn, chỉ là muốn một chút vật tư thôi.
Bởi vậy, lần này, Diêu Phong cũng cho rằng như thế.
Thẳng đến khi nam nhân đối diện hắn mở miệng nói: “Muốn mệnh của anh.”
Sắc mặt Diêu Phong thay đổi, hắn nỗ lực phân biệt phương hướng của Lục Nhưỡng, “Mệnh của tôi không có đáng giá như vật tư.”
Đúng vậy, ở mạt thế, mạng người nơi nào so được với vật tư.
“Còn có di ngôn gì không?” Hai người hoàn toàn không ở chung một kênh.
Diêu Phong rốt cuộc luống cuống.
Sự bình tĩnh hắn nỗ lực duy trì bị đánh vỡ.
Hắn cảm nhận được áp lực đến từ trên người Lục Nhưỡng, lính gác cấp Thần.
“Rốt cuộc vì sao, nhất định phải g.i.ế.c tôi?”
“12 năm trước, vụ tai nạn xe cộ kia, anh đã cầm bao nhiêu tiền.”
Diêu Phong nhớ lại.
Lúc ấy hắn thực nghèo khó, hắn thi đậu trường đại học mà mỗi người đều hâm mộ, lại bởi vì không nộp nổi học phí, cho nên cần phải từ bỏ.
Hắn nỗ lực làm công, lại vẫn không gom đủ.
Thẳng đến khi hắn gặp được một người.
Người kia cho hắn một số tiền, bảo hắn thêm vào ẩm thực của tài xế nào đó một chút dược vật.
Chỉ cần một chút là tốt.
Sẽ không trí mạng.
Cũng sẽ không sinh ra bất luận ảnh hưởng gì với hắn.
Diêu Phong đã sắp quên đi phần ký ức này.
Nhưng hiện tại, bị người một lần nữa nhắc tới, hắn rốt cuộc nghĩ ra.
Mảnh vải trước mắt bị người lấy đi, Diêu Phong mở mắt ra, đôi mắt mơ hồ một chút, sau đó thong thả trở nên rõ ràng.
Ánh đèn bên trong phòng nghiên cứu rất sáng, sáng đến chói mắt.
Hắn thấy được mặt Lục Nhưỡng.
Quen thuộc, lại xa lạ.
Lục Nhưỡng đã hơn hai mươi tuổi, hắn lớn lên giống ba hắn.
Đây là thiếu niên năm đó sao?
Diêu Phong đã từng làm công ở một nhà.
Nam chủ nhân nơi đó rất giống Lục Nhưỡng.
Hắn nhớ rõ, hắn biết.
Sau khi tin tức kia bị thả ra, hắn liền biết chính mình xong rồi.
Nhưng sự tình đã như vậy, hắn vẫn cầm số tiền kia.
Tiền thực tốt, giải quyết rất nhiều vấn đề của hắn.
Tiền thật đúng là thứ tốt.
Có số tiền kia, người khác đều cho rằng hắn là phú nhị đại.
Hắn thành công hoàn thành việc học của chính mình, tiến vào bệnh viện mơ ước, chỉ là đáng tiếc, mạt thế tới.
Nhưng trời cao chiếu cố, hắn lại biến thành lĩnh chủ căn cứ thứ bảy.
Làm chuyện xấu sẽ không gặp báo ứng.
Mọi người xem, hắn sống thật tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận