Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 116


“Loại người giống như mày tao đã thấy rất nhiều, nhuộm một đầu đỏ chót, có thể là cái loại đứng đắn gì. Còn học người ta làm anh hùng cứu mỹ nhân, cũng không ước lượng xem chính mình là thứ gì! Làm nam nhân không làm, lại đi ẻo lả! Nghe nói trước kia mày còn là đại minh tinh hả, ha ha ha, đại minh tinh, hiện tại không phải cũng lưu lạc đến phải phục vụ cho lính gác chúng tao sao……”
Có thể là ba chữ “Đại minh tinh” này chạm tới thần kinh Doãn Tĩnh.
Ngay sau đó, cánh cửa kia đã bị Doãn Tĩnh đẩy ra.
Trong phòng, nam nhân tóc hồng nhạt bị lính gác áp chế quỳ trên mặt đất, lính gác kia đang cưỡng chế nam nhân l.i.ế.m giày hắn.
“Mau liếm!”
Khi nhìn thấy gương mặt kia, Tô Vi rõ ràng thấy đồng tử Doãn Tĩnh nháy mắt phóng lớn.
Ngay sau đó, lính gác kia liền bay đi ra ngoài, dính ở trên vách tường, moi như thế nào cũng không moi xuống được.
Lính gác này chính là người trước đó quấy rầy Tô Vi, hơn nữa hắn rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, hắn ở trước khi Hoa Tễ ấn nút, liền kéo Hoa Tễ từ sau bàn ra tới.
Hoa Tễ tuy là nam thanh niên, nhưng lực lượng xác thật không bằng lính gác.
“Tiểu Tễ, em không sao chứ?” Doãn Tĩnh đi qua, duỗi tay muốn nâng Hoa Tễ từ trên mặt đất đứng dậy, lại bị Hoa Tễ một tay đẩy ra, “Đừng chạm vào tôi.”
“Tiểu Tễ……” Doãn Tĩnh nỉ non một tiếng, cô nhìn thấy Hoa Tễ còn sống, tay đều run lên, nhưng dã tính trong mắt vẫn chưa thu liễm.
Giữa dẫn đường và lính gác cũng có tỷ lệ xứng đôi, ban đầu, mọi người cũng không biết, thẳng đến sau này, có người phát hiện, cùng một dẫn đường, nhưng lính gác tiến hành khai thông, có người sẽ thực thoải mái, có người liền sẽ thực ghê tởm.
Tốc độ khai thông cũng có nhanh có chậm, rõ ràng đều là công tác giống nhau.
Nếu Tô Vi không có nhớ lầm, tỷ lệ xứng đôi giữa Doãn Tĩnh và Hoa Tễ đại khái đạt tới 90%, cấp bậc tối cao trong sách.
Tỷ lệ xứng đôi càng cao, lính gác đối với dẫn đường càng khát vọng mãnh liệt.
“Số di động của chị không đổi, sao em không có liên hệ với chị?”
“Liên hệ chị? Tôi liên hệ với chị làm gì? Chúng ta là quan hệ gì?”
Doãn Tĩnh há miệng thở dốc, mở miệng nói: “Em vĩnh viễn là em trai chị.”
Sắc mặt Hoa Tễ nháy mắt âm trầm xuống, nhưng bởi vì hắn sinh đến thật sự đẹp, cho nên dù ở thời điểm tức giận cũng làm người cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Tô Vi nghiêng đầu, nhìn thấy tinh thần thể đi theo phía sau Hoa Tễ, đó là một con thỏ…màu hồng nhạt?
Con thỏ màu hồng nhạt! Trên thế giới này lại có thể còn có con thỏ màu hồng nhạt!
Sờ, sờ sờ……
Tô Vi thật cẩn thận ghé sát vào, tay còn chưa có chạm tới con thỏ màu hồng nhạt, nó đã biến mất không thấy đâu.
Cô tiếc nuối thu tay lại, chỉ tưởng tượng một chút là có thể biết lông của con thỏ màu hồng nhạt kia nhất định rất mềm, so với con rắn thúi trụi lủi của Lục Nhưỡng mạnh hơn nhiều.
“Vi Vi, sao chậm như vậy?”
Nghĩ đến Lục Nhưỡng, Lục Nhưỡng liền đến.
Khi âm thanh nam nhân dán bên tai cô vang lên, cả người Tô Vi đều lạnh run, hai chân thiếu chút nữa mềm xuống mặt đất.
Ngay sau đó, một bàn tay nâng nách cô, nhắc cô lên.
Lục Nhưỡng duỗi tay sờ sờ trán Tô Vi, nhíu mày, sau đó thế cô cởi ba bộ quần áo trên người.
“Đừng nhúc nhích.”
Đừng cho là tôi sợ anh, sẽ để anh muốn làm gì thì làm!
Thôi được, hình như là có hơi chút khó chịu, cởi quần áo ra thoải mái hơn nhiều.
“Tiểu Tễ, em hiện tại ở nơi nào? Chị đưa em trở về.”
“Không cần.”
Hoa Tễ đẩy Doãn Tĩnh ra, lập tức đi ra cửa.
Doãn Tĩnh không nói một lời đuổi theo hắn, tựa hồ là sợ nam nhân lại phát giận, cũng không dám tùy tiện hành động.
Doãn Tĩnh vẫn mang mặt nạ bảo hộ, trên mặt chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp, là kiểu mắt phượng, khiến người nhìn vào cảm thấy một cỗ áp lực.
“Chị đừng đi theo tôi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận