Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 298


Người chồng thứ hai đánh bạc, nợ một khoản cờ b.ạ.c kếch xù, bỏ chạy, lưu lại cô cực cực khổ khổ làm công trả nợ.
Trần Quyên cho rằng, mọi cực khổ trên thế giới này đều rơi xuống trên đầu cô.
Cô cần phải hận một người, mới có thể có được mục tiêu sống sót.
Mẹ Lục Nhưỡng liền trở thành người kia.
Một người sinh hoạt ở trong thế giới hoàn toàn tương phản với cô.
Tôi nhìn thấy cô triển lãm hạnh phúc với mọi người, tôi biết cô không phải đang khoe khoang với tôi, nhưng tôi vẫn không nhịn được mà hận cô.
Ghen ghét quấn quanh tôi, làm tôi vô pháp thở dốc.
Chỉ có tử vong, mới có thể giải thoát.
Người chồng thứ ba của Trần Quyên giúp cô trả nợ cờ b.ạ.c của người chồng thứ hai, cũng thực yêu cô.
Nhưng Trần Quyên vẫn không thỏa mãn.
Cô nhìn đi nhìn lại ảnh chụp vòng cổ kim cương mà mẹ Lục Nhưỡng gửi cho cô.
Tuyết: 【 Quyên Nhi, Lục Dương nói sẽ dùng khối kim cương này làm cho tôi một cái vòng cổ kim cương. 】
“Cô ta thật sự quá hạnh phúc, có một người chồng yêu cô, một đứa con trai thông minh, một cô con gái ngoan ngoãn.”
Ánh mắt Trần Quyên rơi xuống trên mặt Tô Vi.
Một khắc kia, Tô Vi đột nhiên đã hiểu ra.
Trần Quyên cả đời đều truy đuổi mẹ Lục Nhưỡng.
Bao gồm chồng, con trai, con gái.
Đây là một loại chấp nhất như thế nào.
Tô Vi lại phát hiện, kiểu tóc, quần áo của Trần Quyên đều có rất nhiều chỗ tương tự với mẹ Lục Nhưỡng.
Cô dựa theo con đường nhân sinh của mẹ Lục Nhưỡng, sinh Thẩm Lưu Phong, sau đó lại nhận nuôi Thẩm Tường Tường.
Thẩm Tường Tường.
Tô Vi.
Tường vi.
Ngay cả tên cũng dính quan hệ.
Tô Vi bị đưa đến cô nhi viện, trên tã lót liền viết tên này.
Giống họ của mẹ Lục Nhưỡng.
Tô Tuyết.
Lục Dương.
Mẹ Tô Vi cảm thấy rất có duyên phận, hơn nữa cô là thật sự thích đứa trẻ này.
Như thế, một nhà bốn người liền ra đời.
Lục gia tuy phú quý, nhưng lại lương thiện.
Người lương thiện, tựa hồ tổng không có kết cục tốt.
Trần Quyên giống như bình tĩnh lại, cô đứng ở nơi đó, đùa nghịch tóc một chút, “Sự tình thực thuận lợi, cha mẹ cháu c.h.ế.t rất nhanh, không có một chút thống khổ, cháu hẳn nên cảm tạ cô.”
Cảm tạ cô làm Lục Nhưỡng cửa nát nhà tan, tuổi còn nhỏ đã phải để tang cha mẹ, bị mợ mợ ác độc khinh nhục, rõ ràng thành tích ưu dị, lại phải từ bỏ học hành, mỗi ngày vì sinh kế mà bôn ba sao?
Lục Nhưỡng vốn không nên trở thành người như vậy.
Nếu cha mẹ còn sống, hắn sẽ giống như ở trong ảo cảnh, trở thành một nhân tài ưu tú giống như Lục Dương ba hắn, kế thừa tính cách mềm mại thiện lương của mẹ hắn, chân chính trở thành một người nhân cách kiện toàn.
Liền giống như bề ngoài hắn biểu hiện ra, lịch sự, nho nhã, cao quý.
Hiện tại Lục Nhưỡng, thống khổ, áp lực, điên khùng.
Tô Vi đứng ở phía sau Lục Nhưỡng, nhìn hắn từng bước một đi về phía Trần Quyên.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một mảnh sương mù, đó là sợi tinh thần lực phía sau Lục Nhưỡng nổ mạnh sinh ra.
Đây là trạng thái nguy hiểm nhất.
Lính gác điên khùng đến mức tận cùng, tất cả sợi tinh thần lực đều bạo liệt.
Theo sau, lính gác cũng sẽ hoàn toàn mất khống chế.
Tô Vi khẩn trương duỗi tay túm tinh thần lực phía sau Lục Nhưỡng.
Tay cô chỉ xuyên qua sương mù máu, lại chưa ngửi được mùi máu.
Thực lạnh, trơn trượt giống như tơ lụa, lược qua đầu ngón tay cô.
Đó là cảm xúc của Lục Nhưỡng giờ phút này.
Trong không khí trôi nổi sương mù m.á.u lơ lửng, rậm rạp, giống như bọt nước, Tô Vi tưởng hoạt động bước chân, lại phát hiện trước mặt xuất hiện một chiếc võng tinh thần lực thật lớn, làm cô vô pháp tiến lên.
“Lục Nhưỡng!”
Tô Vi gấp đến độ kêu hắn.
Nam nhân không có đáp lại.
Tầm mắt bị mơ hồ, Tô Vi nhìn thấy Lục Nhưỡng cúi người, một phen bóp lấy hàm dưới Trần Quyên.
Theo sau, một bình nước khoáng quen thuộc liền xuất hiện ở trong tay Lục Nhưỡng.
Trần Quyên bị bắt hé miệng, uống hết thứ bên trong bình nước khoáng.
Con nòng nọc màu đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận