Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 392


Như vậy hiện tại vấn đề chính là, cần tìm được Trùng Vương trốn ở nơi nào.
Tuy rằng theo quan điểm của Lục Nhưỡng, kẻ hèn Trùng Vương chính là kẻ hèn Trùng Vương, nhưng đối với những người khác mà nói, Trùng Vương chính là sự tồn tại khủng bố.
"Tôi cảm thấy……" Tô Vi một tay chống cằm.
Doãn Tĩnh thần sắc nghiêm túc chuyển hướng về phía cô.
Tô Vi nói: "Hay là ăn cơm trước đi!"
Doãn Tĩnh:……
Nửa giờ sau, Doãn Tĩnh ăn được cơm do Lục Nhưỡng nấu, tỏ vẻ trên thế giới này không có chuyện gì không thể giải quyết? Nếu thật sự vẫn thấy khó khăn, vậy ăn hai bữa đi.
"Ngày mai em muốn ăn món kiến lên cây." Tô Vi đã bắt đầu gọi món ăn.
Doãn Tĩnh cũng nóng lòng muốn thử, "Tôi muốn ăn đậu phụ nồi đất."
Hoa Tễ nuốt khoai trong miệng xuống, không tình nguyện nhìn Doãn Tĩnh thần phục ở dưới trù nghệ của Lục Nhưỡng, cũng bỏ thêm một món, "Tôi muốn ăn bách hợp hấp niêu."
Lục Nhưỡng thong thả ung dung dùng đũa lấy cơm, bỏ vào trong miệng, sau đó đối mặt với ba cái tàu há mồm, phun ra hai chữ, "Mơ tưởng."
-
Gần đây trấn nhỏ còn tính là thái bình.
Động trùng chung quanh các căn cứ khác cũng ngoài ý muốn bình thản xuống dưới, nhưng cho người ta có một loại cảm giác mưa gió sắp đến.
Doãn Tĩnh thực khẩn trương liên hệ cùng lĩnh chủ các căn cứ, dò hỏi tình huống động trùng gần đây.
Được đến hồi đáp đều là động trùng gần đây thực bình tĩnh.
"Trùng Vương kia rốt cuộc muốn làm gì?" Doãn Tĩnh nỉ non, tầm mắt rơi xuống cách đó không xa.
Xuyên thấu qua cửa sổ, có thể nhìn thấy sắc trời đen kịt, thoạt nhìn lập tức sẽ có một hồi mưa to.
"Lục Nhưỡng và Vi Vi đâu?" Doãn Tĩnh dò hỏi Hoa Tễ đang đứng ở trong phòng bếp lột tỏi.
"Đi ra ngoài mua đồ ăn."
-
"Trùng Vương kia anh có nắm chắc không?"
Tô Vi nhìn mây đen thui phía chân trời, không nhịn được mở miệng.
"Kẻ hèn Trùng Vương." Lục Nhưỡng cười lạnh một tiếng, căn bản là không đặt Trùng Vương vào mắt.
Cô cũng biết anh rất mạnh.
Nhưng cô vẫn lo lắng.
"Đừng để bị thương." Tô Vi duỗi tay dắt lấy tay Lục Nhưỡng, "Em muốn đi cùng anh."
"Được." Lục Nhưỡng không có do dự, gật đầu đáp ứng.
Tô Vi ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó dùng cái trán đỉnh đỉnh n.g.ự.c hắn.
"Lục Nhưỡng, em sẽ bảo hộ anh."
Nam nhân một tay ôm lấy cô, cúi đầu hôn xuống đỉnh đầu cô.
"Anh sẽ không bị thương, cũng sẽ không để em bị thương."
Tô Vi vùi đầu ở trong lòng n.g.ự.c Lục Nhưỡng, cô vươn tay ôm lấy hắn.
Eo Lục Nhưỡng thật nhỏ.
"Vậy buổi tối hôm nay anh nấu thêm món ếch trâu nướng ván sắt đi?"
-
Ếch trâu nướng ván sắt lên bàn.
Kiến leo cây cũng lên bàn.
Bách hợp hấp niêu lên bàn.
Đậu phụ nồi đất cũng lên bàn.
Ách.
Doãn Tĩnh nhìn thoáng qua Hoa Tễ, Hoa Tễ cùng cô đối diện.
Doãn Tĩnh nhỏ giọng nói: "Đây là một bữa cơm cuối cùng sao?"
Hoa Tễ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, sau đó hai người đem tầm mắt rơi xuống trên mặt Tô Vi.
Tô Vi xua xua tay, "Nhưỡng Nhưỡng nhà chúng ta chính là mạnh miệng mềm lòng."
Doãn Tĩnh:……Người cô nói cùng người tôi nhận thức chính là một sao?
Ăn xong là 7 giờ tối.
Bên ngoài đã hạ mưa.
"Tôi đi tản bộ." Lục Nhưỡng giơ tay rút dù của khách sạn.
Tô Vi cũng đứng lên nói: "Tôi cũng đi."
"Trời mưa hai người còn đi ra ngoài?" Doãn Tĩnh và Hoa Tễ đang rửa chén.
"Sẽ trở về sớm thôi." Âm thanh Tô Vi từ rất xa truyền tới.
Doãn Tĩnh lắc đầu, "Giống như trẻ con vậy." Nói xong, cô ý thức được không thích hợp, lại cười cười, "Vốn dĩ chính là trẻ con."
Nhưng một đứa trẻ, lại đeo trên lưng sứ mệnh lớn như vậy.
-
Bên trong màn mưa, trên đường phố ít người.
Lục Nhưỡng cầm ô, Tô Vi dựa vào bên cạnh hắn.
Có người không cầm ô chạy vội qua, b.ắ.n nước bẩn lên áo lông vũ của Tô Vi.
"Đã bảo em đổi, em lại không đổi."
"Nhưng em mặc chiếc áo lông vũ này đẹp nha."
Lý do này là vô pháp phản bác.
Nam nhân đạm thanh nói: "Em mặc gì cũng đẹp."
Tô Vi:!!!
"Kỳ động dục của anh đã qua chưa?"
"Còn chưa có."
A.
Tâm tình một chút liền bình tĩnh trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận