Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 86


Doãn Tĩnh đỡ người đến một bên, mang theo Tô Vi xoay quanh bên cạnh bồn, để tránh cô đột nhiên vận động quá nhiều sinh ra ngoài ý muốn.
“Đi nhiều một chút, sau khi vận động không thể đột nhiên nằm xuống, dễ dàng phát sinh ngoài ý muốn.”
“Tôi, tôi có thể tiếp tục……” Tô Vi hoãn lại đây bắt lấy cánh tay Doãn Tĩnh, một bộ dáng hôm nay không chạy mất mạng tuyệt đối không bỏ qua.
Doãn Tĩnh cảm thấy không thích hợp.
“Cô có phải cãi nhau cùng Lục Nhưỡng hay không?” Lại nói tiếp, hôm nay giữa trưa ăn cơm, hai người ban đầu vẫn luôn ngồi cùng nhau lại có thể ngồi mặt đối mặt, là Tô Vi thay đổi vị trí.
Ngày thường Lục Nhưỡng cũng thay Tô Vi chải đầu, bện tóc, hôm nay Tô Vi lại chỉ là chính mình tùy ý buộc một cái đuôi ngựa, tay nghề thật sự là kém, lỏng lẻo muốn rớt, quả thực giống như là từ trong tay mẹ đẻ hiền lành rơi vào trong tay mẹ kế ác độc.
Quần áo cũng nhăn dúm dó.
“Tôi……” Tô Vi duỗi tay che lại n.g.ự.c chính mình, “Trong lòng tôi có quỷ.”
Doãn Tĩnh:……!
“Không đúng,” Tô Vi lại lắc đầu, “Trong lòng tôi có ma.”
Doãn Tĩnh:……Tôi thấy cô là có bệnh!
Tô Vi cảm thấy cô cần đuổi ma đi.
Hai người đang chạy bộ dọc theo bờ sông, cách một con phố, bên kia chính là chợ bán đồ cũ nơi người bán hàng rong tự do tụ tập.
Tô Vi xuyên qua bụi cây, tìm được một sạp ở trong góc.
Doãn Tĩnh không yên tâm, theo lại đây.
Chủ quán là người mù mang kính râm.
“Cô gái nhỏ, đoán mệnh sao?”
Tô Vi lắc đầu.
“Tính nhân duyên?”
Tô Vi tiếp tục lắc đầu.
Người mù tạm dừng trong chốc lát, “Tính tài vận?”
Tô Vi vẫn lắc đầu.
Người mù không kiên nhẫn, hắn đẩy kính râm lên trên chiếc đầu trọc, lộ ra một đôi mắt sáng rõ, “Tôi nói, cô không phải là tới phá sạp của tôi chứ? Cô rốt cuộc muốn tính cái gì?”
“Tôi muốn đuổi ma.”
Người giả mù:……
Doãn Tĩnh:……
“Các anh không tiếp loại sinh ý này sao?”
Người mù lập tức nói: “Tiếp!” Không tiếp thì đúng là lãng phí.
Doãn Tĩnh:……
Tính, dưới mạt thế, quỷ quái thần phật hoành hoành, mọi người đều tìm an ủi tâm linh.
“Cô nhìn xem, cô muốn loại đóng dấu này, hay là muốn loại họa tay này.”
Người giả mù lấy ra hai tờ phù đưa cho Tô Vi.
Tô Vi nhìn tờ phù bên trái, lại nhìn nhìn tờ phù bên phải.
“Có cái gì khác nhau?”
“Đóng dấu rẻ hơn, chỉ cần một túi mì ăn liền. Viết tay đắt hơn một chút, một thùng mì ăn liền.”
Tô Vi không có mang mì ăn liền, “Có thể sử dụng t.h.u.ố.c lá để đổi không?”
“Có thể!” Thuốc lá quý trọng hơn mì ăn liền nhiều.
Cô chuyển tầm mắt tới Doãn Tĩnh, “Cho tôi mượn điếu thuốc, sau này cứ đòi anh của tôi.”
Doãn Tĩnh:…… hai người đều là kẻ nghèo!
-
Ba phút sau, Tô Vi cầm một xấp hoàng phù viết tay trở lại biệt thự.
Dựa theo cách nói c người giả mù, hoàng phù viết tay sẽ hao phí tâm lực của hắn, viết một lần thiếu một lần, bởi vậy uy lực thật lớn, bảo cô dùng tiết kiệm.
Trong phòng khách, Lục Nhưỡng đang ngồi trên sô pha, bên người là một con mãng xà màu trắng, đang lười biếng phơi nắng ở nơi đó, bụng phình phình như là mang thai vài tháng.
Không biết lại lén cô ăn vụng thứ tốt gì rồi, cho rắn ăn mà không cho cô ăn!
Ở trong nháy mắt Tô Vi mở cửa, trên cổ Lục Nhưỡng lập tức liền xuất hiện một con gà con.
Tô Vi:…… Đại Ngốc Xuân, mày đang làm gì!
“Cát cát cát cát cát cát!”
Nửa khuôn mặt của Lục Nhưỡng bại lộ dưới ánh mặt trời. Trên người hắn mặc kiện áo sơmi màu trắng, cởi bỏ hai cái nút, trên bàn trước mặt để một ly cà phê.
Hương khí mờ mịt, cách xa như vậy, Tô Vi cũng có thể ngửi được.
Lục Nhưỡng là người chú trọng, ở dưới hoàn cảnh ác liệt như thế, còn kiên trì uống cà phê.
Hắn bưng cà phê lên, nhẹ nhấp một ngụm, trên cánh môi lưu lại một chút vệt nước cà phê.
Xong rồi, cô mê trai thành thiểu năng trí tuệ rồi.
Tô Vi lập tức dán một tấm hoàng phù lên trán chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận