Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 309


Cô theo bản năng che lại miệng mình, ngã ngồi trên mặt đất.
Mùi m.á.u trong phòng sách càng thêm ngưng trọng lên, Thẩm Tường Tường bắt đầu cảm thấy hô hấp không thuận, cả người ghê tởm.
“Anh không phải đã nói, không được tùy ý tiến vào phòng sách của anh sao?”
Thẩm Tường Tường quay đầu, thấy được Thẩm Lưu Phong mặc quân trang đen, đứng ở cửa.
Vành nón của hắn ép tới rất thấp, nhìn về phía cô, trong ánh mắt mang theo vẻ thị huyết lệnh người sợ hãi.
“Thả chúng tôi đi.” Hoa Tễ nhanh chóng phản ứng, đặt chủy thủ trong tay đến trên cổ Thẩm Tường Tường.
Thẩm Tường Tường bị Hoa Tễ kéo túm lên, che ở trước người.
Hoa Tễ đã cõng Doãn Tĩnh đến phía sau, m.á.u trên người nữ nhân theo cổ hắn chảy xuống.
Vết m.á.u ấm áp, hô hấp mỏng manh.
Hoa Tễ nỗ lực nhịn xuống đỏ bừng mắt.
“Chị, kiên trì một chút.”
Thẩm Lưu Phong nhìn Thẩm Tường Tường bị Hoa Tễ bắt cóc, trên mặt không có biểu tình gì.
Chủy thủ Hoa Tễ cắt qua cổ Thẩm Tường Tường.
Thẩm Tường Tường mặc kiện áo gió màu trắng.
Máu tươi theo áo gió chảy xuống.
Từ trước đến nay, màu máu, là màu Thẩm Lưu Phong thích nhất, nhưng giờ phút này, hắn lại theo bản năng nắm chặt tay.
“Anh……” Thẩm Tường Tường đỏ bừng mắt nhìn hắn.
Thẩm Lưu Phong không có do dự, s.ú.n.g trong tay trực tiếp b.ắ.n trúng cánh tay Hoa Tễ.
Cánh tay Hoa Tễ bị viên đạn xỏ xuyên qua, chủy thủ rớt tới trên mặt đất, m.á.u chảy không ngừng.
Thẩm Lưu Phong dẫm lên quân ủng đi vào, s.ú.n.g ống để lên trán Hoa Tễ.
Hoa Tễ nghiêng người bảo vệ Doãn Tĩnh ở phía sau, ngẩng đầu nhìn Thẩm Lưu Phong.
Thẩm Tường Tường đã bị dọa choáng váng.
"Anh, anh đừng như vậy, được không?” Âm thanh Thẩm Tường Tường mang theo khóc nức nở.
Thẩm Lưu Phong mặt vô biểu tình nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái.
Bóp cò súng.
“Lạch cạch” một tiếng.
“Vận khí không tồi, đã hết đạn.” Thẩm Lưu Phong mở băng đạn ra, bỏ thêm vào trong.
Hắn không thích dùng tinh thần thể g.i.ế.c người, hắn thích dùng viên đạn hơn.
Xỏ xuyên qua nhân thể, có thể nhìn thấy màu m.á.u xinh đẹp.
“Anh.” Phía sau Thẩm Lưu Phong lại lần nữa truyền đến âm thanh của Thẩm Tường Tường.
“Anh đừng g.i.ế.c người.”
Thẩm Tường Tường nhặt chủy thủ trên mặt đất lên, chống lại cổ chính mình.
Cổ cô vẫn còn đổ máu.
Sắc mặt cô càng ngày càng trắng.
Thẩm Lưu Phong đứng ở nơi đó, híp mắt nhìn chằm chằm cô.
“Nếu anh g.i.ế.c bọn họ, em cũng không sống nữa.”
“Em cho rằng chính mình có thể uy h.i.ế.p được anh?”
“Uy h.i.ế.p không được, cũng muốn thử xem……Em chính là không nghĩ nhìn thấy anh biến thành bộ dáng em không quen thuộc.”
Đây mới là tướng mạo sẵn có của hắn.
Thẩm Lưu Phong nhìn Thẩm Tường Tường khóc đến hốc mắt đỏ bừng, nghĩ tới con thỏ kia.
Hiện tại cũng không biết đã hư thối đến trong khối đất nào.
-
Trong căn cứ thứ chín có một chiếc máy đo tỷ lệ xứng đôi.
Tuy rằng không có chuẩn xác như chiếc máy ở căn cứ thứ bảy, nhưng cũng có xác suất đúng cực cao.
Hoa Tễ trộm đi vào.
Hắn thả tóc chính mình và tóc Doãn Tĩnh vào trong.
Hắn muốn nhìn tỷ lệ xứng đôi giữa chính mình và Doãn Tĩnh.
90%.
Nhìn số liệu máy móc biểu hiện ra, Hoa Tễ không nhịn được lộ ra tươi cười.
Hắn đã biết mà, hắn và chị hắn là trời sinh một đôi.
Dù chỉ là khát vọng trời sinh của lính gác đối với dẫn đường cũng tốt, chỉ cần có thể ở bên Doãn Tĩnh, hắn không sao cả.
Doãn Tĩnh không yêu hắn không sao, hắn yêu cô là được.
Hắn có thể vĩnh viễn chỉ làm dẫn đường của cô.
Hoa Tễ duỗi tay che lại cổ Doãn Tĩnh, miệng vết thương nơi đó lại nứt toạc ra.
Bọn họ bị Thẩm Lưu Phong nhốt vào địa lao.
Địa lao thực tối, không có đèn, chỉ có một chút ánh trăng từ bên ngoài thấu tiến vào.
Nước mắt Hoa Tễ rơi xuống trên mặt Doãn Tĩnh.
Là hắn quá vô dụng, mới có thể khiến cô biến thành như vậy.
Nước mắt nóng bỏng như chuỗi vòng hạt bị đứt rơi xuống, Hoa Tễ khóc đến không tiếng động mà áp lực.
Doãn Tĩnh mở mắt ra, trong bóng đêm, mặt Hoa Tễ vừa lúc ở dưới ánh trăng chiếu vào.
Phảng phất như là mộng.
Là mộng đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận