Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 129


Nhóm lính gác được Trần Thật Tắc mang lại đây nhìn ngó xung quanh.
Trần Thật Tắc nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.
Doãn Tĩnh bên này hung tàn đáng sợ lại không nói đạo lý.
Không sai, bên này chính là vai ác!
“Ngu xuẩn.” Doãn Tĩnh thầm mắng một tiếng, con báo lập tức triền đấu cùng tinh thần thể của tên lính gác kia.
Trần Thật Tắc mang đến ba lính gác.
Một SS, hai S.
Nếu luận đối thủ, bọn họ bên này chỉ có một SS và một S, hơi ở vào thế hạ phong.
Nhưng bởi vì Doãn Tĩnh rất mạnh, cho nên một mình cô có thể xử lý một lính gác cấp SS, còn có một lính gác cấp S.
Cuối cùng dư lại một lính gác cấp S, giao cho Lục Nhưỡng.
Tinh thần thể của lính gác kia là một con chuột lang.
Đại Bạch xà nghiêng đầu nhìn chằm chằm nó trong chốc lát, đang chuẩn bị nuốt vào, bị Tô Vi kéo lấy cái đuôi một phen.
“Chơi chơi thì tốt rồi.”
Đại Bạch xà thực nghe lời, chơi chơi liền chơi chơi.
Chuột lang biến thành quả cầu, bị bạch xà lăn chơi.
Tên lính gác kia tức muốn điên.
Bên kia, Trần Thật Tắc từ trong cốp xe tìm được chân giả dự phòng của chính mình, đang chuẩn bị đeo vào chạy trốn, bị người một chân đá vào trên chân giả, sau đó lại lần nữa té ngã.
Tô Vi theo sau, đá cho hắn một phát thật mạnh.
Lục Nhưỡng một tay xách Trần Thật Tắc từ trên mặt đất lên.
Trần Thật Tắc tuy rằng không có hai chân, nhưng nửa người trên luyện thực chắc nịch, Lục Nhưỡng lại có thể một bàn tay nhắc người lên.
Thôi được, hắn cũng có thể một bàn tay nhắc cô lên.
Giống như xách Đại Ngốc Xuân.
Trần Thật Tắc là một lính gác, nhưng ở dưới áp lực võng tinh thần của Lục Nhưỡng, hắn ngay cả tinh thần thể của chính mình đều không phóng ra được.
Đại ma vương quả nhiên là đại ma vương, sống học sống dùng, lập tức liền nắm giữ được tinh túy võng tinh thần của chị gái bạch tuộc.
Trần Thật Tắc không còn cách nào khác, bắt đầu múa mép khua môi.
“Anh tên Lục Nhưỡng đúng không? Anh có phải tổng cảm thấy thế giới này không công bằng hay không? Dựa vào cái gì bạn anh là lính gác cấp SS, anh lại chỉ là một kẻ cấp S?”
Đồ ngốc, hắn là cấp Thần.
Lời Trần Thật Tắc nói căn bản vô pháp d.a.o động đạo tâm của đại ma vương.
Lục Nhưỡng ngại dơ, cũng không muốn nghe Trần Thật Tắc dong dài, trực tiếp ném hắn trở lại trên mặt đất, sau đó một phen đoạt lấy chân giả trong tay hắn, trực tiếp nhấc chân.
“Lạch cạch” một tiếng, dẫm đứt.
Trần Thật Tắc đau lòng không thôi, nhưng hiện tại mệnh quan trọng nhất, hắn không cam lòng, quay đầu nhìn về phía Tô Vi.
“Tên dẫn đường kia là cấp SS,” hắn nói chính là Hoa Tễ, “Cô có phải thực ghen ghét hay không? Sau khi hắn tới, cô liền trở nên không được coi trọng? Dựa vào cái gì cô chỉ là một dẫn đường cấp S, hắn lại là một dẫn đường cấp SS? Cô cảm thấy thế giới này công bằng không?”
Tô Vi lắc đầu, tán đồng nói: “Không công bằng.”
Trên mặt Trần Thật Tắc lộ ra nụ cười thực hiện được, “Đến đây đi, tôi có thể giúp cô, thần minh có thể giúp chúng ta!”
Tô Vi nửa ngồi xổm xuống, “Anh đừng vội, anh nghe tôi nói, thể chất của mỗi người không giống nhau……”
Trần Thật Tắc:……
“Có người chính là thích hợp bị vận mệnh đánh ngã.”
Trần Thật Tắc bị bị vận mệnh và Tô Vi cùng nhau đánh ngã, nằm trên mặt đất vô pháp nhúc nhích, nhưng biểu tình của hắn vẫn thực dữ tợn, thật giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Chính anh không có tiền đồ, trừng tôi làm gì?
Bên kia, Doãn Tĩnh đang đánh với hai lính gác đến lửa nóng.
Hoa Tễ cũng ở bên cạnh chi viện.
Đột nhiên, Lục Nhưỡng đứng ở bên người Tô Vi ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng nào đó.
Trần Thật Tắc nằm liệt trên mặt đất trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, “Tới, nó tới.”
Ai tới?
Chị gái bạch tuộc kia?
Tô Vi nhón chân, ý đồ nhìn đến phạm vi tầm nhìn của Lục Nhưỡng.
Đáng tiếc, cô cái gì cũng không có nhìn thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận