Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 330


Đôi mắt đỏ như m.á.u này, quá quen thuộc.
Lục Nhưỡng không kiên nhẫn tưởng đóng cửa, phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh hưng phấn của Tô Vi.
“Là cô?”
“Có thể ký tên cho tôi được không?”
Doãn Tĩnh là dân du cư nổi tiếng nhất trước mắt.
Là lính gác nữ tính mẫu mực, câu chuyện tình yêu giữa cô và Hoa Tễ cũng được lưu truyền rộng rãi.
Cái gì ngàn dặm tìm chồng, tình yêu cấm kỵ ( không phải ), dù sao khúc chiết trong đó, đã bị viết thành tiểu thuyết lưu truyền rộng rãi.
Quan trọng nhất chính là, “Nghe nói bạn trai cô sẽ mang thai, đây là thật chăng?”
Thật kỳ lạ, cô cũng chưa gặp qua.
Doãn Tĩnh nhìn Tô Vi đứng ở phía sau Lục Nhưỡng, lại nhìn Lục Nhưỡng một cái, cô cứng đờ đứng ở nơi đó.
“Tô Vi đã đi tám năm rồi.”
Đúng vậy, đúng vậy, cô khuyên nhủ hắn đi.
Nếu còn ăn tiếp, tôi sẽ không mặc vừa số quần áo vừa mua.
“Như vậy, cô ấy là ai?”
Tuy rằng Doãn Tĩnh tưởng khuyên Lục Nhưỡng một lần nữa bắt đầu sinh hoạt mới, nhưng khi cô nhìn thấy Lục Nhưỡng thật sự bắt đầu sinh hoạt mới, trong lòng lại vô cớ phẫn nộ lên, “Tô Vi, đã đi tám năm…… Anh hẳn nên tìm một người mới……”
Biểu tình của cô không giống muốn nói như vậy.
Doãn Tĩnh nỗ lực nhịn xuống cảm xúc của chính mình, bàn tay niết ở trên khung cửa dùng sức buộc chặt, sau đó dùng sức một cái, đoạt cửa mà đi.
Tô Vi:??? Không phải chứ, thật sự đoạt cửa mà đi sao?
Cô để cánh cửa lại đi chứ!
“Còn chưa có ký tên cho tôi đâu.”
Tô Vi nhìn về phía Ô Niểu Niểu, “Hay cô ký cho tôi một cái?”
Tốt xấu gì cũng là một đại minh tinh, về sau chờ cô bị Lục Nhưỡng đuổi ra ngoài, hẳn là cũng có thể dùng chữ ký đi đổi chút tiền đi?
Ô Niểu Niểu:……
“Lục Nhưỡng, tôi và anh có tỷ lệ xứng đôi 80%, chúng ta là trời sinh một đôi.” Ô Niểu Niểu quyết định chủ động xuất kích, “Cô ấy chỉ là một người bình thường.”
Tô Vi bưng một chậu hạt dưa tới ăn, lại ăn tới trên đầu mình.
Không, cô là một trùng tộc bình thường.
Tô Vi nhìn Ô Niểu Niểu hai mắt đẫm lệ doanh doanh, lại nhìn Lục Nhưỡng mặt vô biểu tình một cái.
Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình.
Rốt cuộc, ở trong ánh mắt chờ mong của Ô Niểu Niểu, nam nhân khẽ mở môi mỏng, “Cô là ai?”
-
Người đều đã đi rồi.
Ô Niểu Niểu là khóc lóc chạy đi.
Lục Nhưỡng lại có thể ngay cả cô ấy là ai cũng không biết.
Dù sao cũng là đại minh tinh, dẫn đường cấp cao nhất, cao ngạo của Ô Niểu Niểu vào giờ phút này bị đập dập nát.
Tô Vi nhìn khung cửa trống rỗng, duỗi tay sờ sờ.
“Cửa này phải làm sao bây giờ?”
Nam nhân thật sâu liếc nhìn cô một cái.
Tô Vi mạc danh từ trong đôi mắt này cảm giác được một cỗ hơi thở kỳ quái.
Lục Nhưỡng vươn tay, lau mảnh vụn bánh quy trên khóe môi cô.
Không phải, một chút mảnh vụn này mà anh cần lau mười phút sao?
Da đều phải bị anh lau cho trầy rồi!
“Không phải dẫn đường, thực tốt.”
Nói xong, Lục Nhưỡng xoay người đi trở về phòng bếp.
Thực tốt? Nơi nào tốt, vì sao tốt?
Tô Vi còn chưa có suy nghĩ cẩn thận, đã ngửi được mùi hương quen thuộc.
Gà hầm nấm nha!
-
Tô Vi phát hiện một chuyện lớn.
Cục cưng Lục Nhưỡng cho cô không thấy đâu.
Tô Vi gấp đến độ tìm khắp nơi, nhưng lại không dám nói cùng Lục Nhưỡng, cô sột sột soạt soạt, lén lút tìm dưới đáy giường, dưới sô pha, thậm chí lột cả vạt áo của Lục Nhưỡng ra nhìn, chỉ kém chui đầu vào, cũng không có tìm được.
Tô Vi nơm nớp lo sợ, thấp thỏm lo âu, ngay cả cơm cũng chỉ ăn được ba chén, cuối cùng rốt cuộc quyết định thừa nhận sai lầm cùng Lục Nhưỡng.
“Trứng của anh không thấy đâu.”
“Là trứng của em.” Ngữ khí nam nhân nhàn nhã sửa đúng lại.
Mặc kệ là trứng của ai, dù sao nó chính là không thấy!
“Anh đã ném.”
Hả?
Không phải, trước đó không phải anh còn coi như bảo bối sao?
Bàn tay nắm chặt sách của Lục Nhưỡng bỗng nhiên buộc chặt, như là nghĩ tới hồi ức gì không tốt, “Em không cần .”
Bạn cần đăng nhập để bình luận