Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 460


Tô Vi rụt rè kéo kéo tây trang nam nhân, dẫm lên giày cao gót tiến vào phòng riêng.
Trong phòng có người đang khảy đàn, loại phòng xa hoa này đều có biểu diễn nghệ thuật.
Cùng với tiếng đàn du dương, người phục vụ bắt đầu bưng đồ ăn lên.
"Nhà bếp này đều là rau dưa hữu cơ, không có thực đơn, vừa thu hoạch xong liền ăn luôn."
Tô Vi vẫn còn đang tìm thực đơn:…… trách cô, chưa hiểu việc đời.
Ba món mặn, hai món rau, một canh một đồ ngọt, lượng đồ ăn tuy không nhiều, nhưng chủng loại không ít, Tô Vi ăn thực thỏa mãn, lần sau còn nghĩ đến.
"Tô tiểu thư cảm thấy thế nào?"
"Hương vị không tồi."
Hai người ăn xong cơm, di động Lục Nhưỡng vang lên.
Tô Vi liếc hắn một cái, nam nhân đứng dậy nói: "Xin lỗi."
Đi ra ngoài tiếp một cuộc điện thoại, Lục Nhưỡng đẩy cửa phòng ra tiến vào, "Tô tiểu thư, công ty có một số việc yêu cầu xử lý……"
"Không có việc gì, chính tôi trở về."
"Không, tôi đưa Tô tiểu thư."
Đại tổng tài nghiệp vụ bận rộn, còn muốn duy trì lễ nghi thân sĩ, đưa cô về nhà.
"Sẽ không chậm trễ anh kiếm tiền chứ?"
"Tiền đương nhiên không có quan trọng bằng Tô tiểu thư."
Nói như vậy, nữ nhân lâm vào tình yêu đều thích nghe loại lời này, nhưng Tô Vi không thích nghe, bởi vì cô yêu tiền.
"Thế này không thể được, anh cần phải kiếm nhiều tiền, tiền của anh chính là tiền của tôi, tiền của tôi vẫn là tiền của tôi, dù sao tôi thích chính là tiền của anh, cũng không phải người của anh."
Lục Nhưỡng:……
"Được rồi, chính tôi tự trở về."
Lục Nhưỡng:……
-
Bởi vì lần trước là Lục lão mang theo Lục Nhưỡng lại đây bái phỏng, cho nên lần này mẹ Tô chuẩn bị lễ vật, để Tô Vi làm tiểu bối đi bái phỏng Lục lão một chút.
Lục Nhưỡng bên trong trăm vội bớt thời giờ lại đây đón cô, giúp cô cầm lễ vật, mở cửa xe, cột kỹ đai an toàn.
Không thể không nói, Lục Nhưỡng là một vị hôn phu đủ tư cách.
Xe một đường chạy đến tiểu khu lần trước có căn biệt thự Tô Vi chôn vàng, hóa ra lần trước cô đụng tới Lục Nhưỡng không phải bởi vì cốt truyện an bài, mà là nhà ông bà nội Lục Nhưỡng ở nơi này.
Nghe nói Lục Nhưỡng mỗi tuần đều sẽ rút thời gian lại đây vấn an ông bà hắn, người già không thích nội thành ầm ĩ, chỉ thích ở nông thôn trồng trọt.
"Em nghe nói nhân loại trời sinh chính là một loại sinh vật thích những thứ trông sinh cơ bừng bừng." Tô Vi hứng thú nhìn mảnh đất trồng rau và gà vịt ngỗng chạy nơi nơi.
Lục Nhưỡng nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, nữ nhân mặt mày sáng ngời, cả người thoạt nhìn xác thật thập phần sinh cơ bừng bừng.
"Ừ, thích."
-
Tô Vi lưu tại nhà ông bà nội dùng cơm, sau buổi trưa, ông nội mang theo cô đi hái trái cây.
Thu hoạch vụ thu, sau biệt thự có một vườn trái cây nhỏ.
Tô Vi đội mũ che nắng, cầm rổ hái được đầy quả, sau đó thời điểm trở về nhìn thấy trong hoa viên nhỏ có thêm một người.
Cô mặc váy dài thuần sắc trắng, đứng chung một chỗ cùng Lục Nhưỡng, tóc đen mượt, cả người thoạt nhìn an tĩnh nhu mỹ.
Tô Vi vòng vòng lọn tóc xoăn chính mình vừa mới làm, màu rượu đỏ xinh đẹp, thời điểm lục lão nhìn thấy thẳng khen đẹp.
Tô Vi cũng không biết xấu hổ tỏ vẻ, "Giống tiên nữ hạ phàm không!" Làm cho lục lão thập phần vui vẻ, nói thẳng nhìn thấy Tô Vi, so với uống thuốc bổ một năm còn vui sướng hơn.
Kỳ thật trước đây, Tô Vi một chút đều không khoái hoạt, bởi vì cô bị công tác ép khô tinh lực, về nhà còn phải đối mặt với đủ thứ. Nhưng hiện tại cô thật sự rất vui sướng, dù chỉ là một giấc mộng cũng vui.
Tô Vi thiệt tình cảm thấy, tiền có thể mang cho người vô hạn vui sướng.
"Chào cô, tôi tên Vương Mộng Tuyết." Bạch nguyệt quang tự giới thiệu cùng Tô Vi.
Nếu Tô Vi không có nhớ lầm, dựa theo phát triển cốt truyện nguyên tác, vị tiểu thư Vương Mộng Tuyết này mang cho nam nữ chủ đả kích có tính chất huỷ diệt.
"Tôi tên Tô Vi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận