Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 226


“Người thành công là ai?”
“Chúng tôi không biết thân phận của bọn họ.”
Bên này, Hạ Lưu và hắc lão đại đánh không sai biệt lắm.
Bởi vì cấp bậc của Hạ Lưu không bằng hắc lão đại, cho nên đã bị đánh cho không có hình dạng người.
Hắc lão đại dẫm lên cổ Hạ Lưu, cúi đầu nhìn xuống hắn, “Tao ngay từ đầu nói mày bán, mày nên nghe lời. Chó không nghe lời, sẽ bị chủ nhân vứt bỏ.”
Hai tròng mắt Hạ Lưu chảy ra huyết lệ, hắn dùng sức duỗi tay túm ống quần hắc lão đại, trong mắt tràn ngập không cam lòng.
Con sói xám ngã vào bên người Hạ Lưu, bị cắn đứt cổ, đã không còn tiếng động.
Doãn Tĩnh hoạt động thân thể một chút, con báo phía sau chợt xuất hiện.
Hắc lão đại nhíu mày, một chân đá văng Hạ Lưu, xoay người đối thượng cùng Doãn Tĩnh.
Tuy rằng cấp bậc Doãn Tĩnh không bằng hắc lão đại, nhưng bởi vì Hạ Lưu đã tiêu hao rất nhiều tinh thần lực của hắc lão đại, cho nên cô vẫn có vài phần phần thắng.
Đối thượng với đối thủ mạnh hơn chính mình, nội tâm Doãn Tĩnh cũng không có sợ hãi, ngược lại tràn đầy hưng phấn.
Cô đại khái biết thể chất của chính mình.
Bị đánh càng tàn nhẫn, thăng cấp càng nhanh.
Đối kháng vượt cấp đối với lính gác tới nói là một loại hành vi rất nguy hiểm.
Tuy rằng hắc lão đại đã bị Hạ Lưu tiêu hao đại bộ phận năng lượng, nhưng Doãn Tĩnh ứng phó vẫn có chút cố hết sức, tuy nhiên may mắn, trước mắt cô chiếm cứ thượng phong.
Con báo một ngụm cắn cổ linh miêu, mặc cho linh miêu giãy giụa như thế nào cũng không chịu thả lỏng.
Thể lực của hắc lão đại thoạt nhìn đã tới cực hạn.
Dù sao cũng là người, sao có thể không mệt, ngay cả linh miêu tinh thần thể của hắn cũng không còn linh hoạt như lúc đầu.
Trên mặt Doãn Tĩnh lộ ra nụ cười, nhưng ngay sau đó, tinh thần thể của cô lại chợt bị một con linh miêu khác đ.â.m bay.
Hai con…… Linh miêu?
Đúng vậy, không sai, hai con linh miêu giống nhau như đúc, đây là có chuyện gì?
Hoa Tễ ôm chặt Doãn Tĩnh bị tinh thần lực đánh sâu vào, hai người bị đập mạnh tới trên vách tường.
“Chị, chị không sao chứ?”
“Không có việc gì.”
Doãn Tĩnh nỗ lực khởi động thân thể, “Hai con, hai con là sao?”
“Đúng vậy.” Sắc mặt Hoa Tễ cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Con kia tuy rằng cũng là linh miêu, nhưng hình thể và tướng mạo lại có khác biệt.
Một con lớn, một con nhỏ.
Một lính gác lại có thể có hai tinh thần thể.
Doãn Tĩnh trước nay chưa từng gặp qua lính gác như vậy.
Trách không được, trách không được người này có thể ngồi ổn ở vị trí hắc lão đại.
Con linh miêu nhỏ vừa rồi bị con báo của Doãn Tĩnh cắn xuyên yết hầu, hiện tại đang gầm nhẹ trốn đến sau con linh miêu lớn hơn.
Nhưng hắc lão đại rõ ràng không có ý tứ ham chiến.
Hắn xoay người liền phải rời đi.
Nếu có dẫn đường trợ giúp, tinh thần thể của lính gác có thể được đến khôi phục rất nhanh.
Không thừa dịp hiện tại diệt trừ hắc lão đại, chờ hắn tìm được dẫn đường khôi phục năng lượng, liền càng thêm khó đối phó.
Doãn Tĩnh một phen đẩy Hoa Tễ ra, tiến lên, con báo gào rống một tiếng ngăn hắc lão đại lại.
Hai con linh miêu đối thượng cùng liệp báo.
Con báo bị vây quanh.
“Tao hảo tâm lưu cho chúng mày một cái mệnh, chúng mày lại thích c.h.ế.t hơn.”
Trên mặt hắc lão đại lộ ra vẻ giận dữ.
Hiển nhiên, hắn không muốn đánh đến cá c.h.ế.t lưới rách cùng Doãn Tĩnh.
Hắc lão đại còn nhớ thương dẫn đường SS+++ trong lồng sắt của hắn.
Chỉ cần hơi trị liệu một chút, hắn có thể lập tức khôi phục như lúc ban đầu.
Lính gác cấp bậc SS++ nhỏ yếu như vậy, hắn duỗi ra tay là có thể bóp chết.
Hắn còn chưa có hưởng qua tư vị của dẫn đường kia.
Hắc lão đại có một thói quen, thứ tốt muốn lưu đến cuối cùng chậm rãi hưởng dụng.
Nhưng nữ nhân trước mắt này, lại giống như con gián đánh mãi không chết.
Hắn rõ ràng cảm thấy cô nên mang theo con báo đã c.h.ế.t kia của cô rời đi, nhưng cô cố tình lại đứng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận