Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 117


Hoa Tễ giống một đứa trẻ cáu kỉnh.
“Chị chỉ là tưởng đưa em trở về.”
“Tôi không phải đứa trẻ còn mặc tã lót, không có chị, tôi vẫn có thể sống rất tốt.”
Hoa Tễ đối mặt với Doãn Tĩnh, nói ra những lời này, sau đó trực tiếp đi vào thang máy.
Doãn Tĩnh không có lại đi theo, cô nhìn Hoa Tễ biến mất ở trước mặt chính mình, cúi đầu.
Tô Vi thở dài một tiếng, đang muốn tiến lên an ủi, liền nhìn thấy Doãn Tĩnh mặt vô biểu tình móc di động ra, mở định vị.
Tô Vi:???
“Đây là cái gì?” Tô Vi tò mò.
“Vừa rồi tôi sấn lúc Tiểu Tễ không chú ý, gắn lên trên người em ấy một cái máy định vị.”
Tô Vi:!!!
-
Trên đường trở về, Doãn Tĩnh một bên lái xe, một bên xem xét vị trí máy định vị, biểu tình trên mặt vẫn luôn nghiêm túc.
Trở lại chỗ ở, cô cũng cầm di động không bỏ, hoàn toàn không có một chút tư thế chú ý thế giới bên ngoài.
Thẳng đến ngày hôm sau, một lính gác tìm tới cửa.
Đó là một lính gác cấp SS, cố ý lại đây tìm Doãn Tĩnh tổ đội.
“Tôi tên Trần Thật Tắc, tuy rằng chân cẳng không tốt, nhưng lại là lính gác cấp SS. Tôi nghe nói mấy người muốn đi vùng ngoại ô làm nhiệm vụ, có thể mang theo tôi hay không? Tôi hẳn là sẽ không liên lụy đến mấy người.”
Trần Thật Tắc cũng ở tại trong tòa nhà này, nghe nói đã nhìn thấy bọn họ rất nhiều lần, vẫn luôn không có dũng khí lại đây chào hỏi.
Trần Thật Tắc thoạt nhìn là một người tin phật, trên cổ tay của hắn quấn lấy một chuỗi Phật châu, trên cổ cũng đeo một chuỗi, trên người còn mang theo hương Phật. Dựa theo Trần Thật Tắc giải thích, hắn nói hắn là ở thời điểm hai mươi tuổi đi ra ngoài du ngoạn tao ngộ tai nạn xe cộ, mới bị biến thành cái dạng này.
Hai chân bị xe vận tải lớn nghiền áp, tuy rằng có lắp chân giả, nhưng vẫn không thể tự do hành động, có đôi khi còn cần xe lăn thay đi bộ.
Trần Thật Tắc kéo cao ống quần của chính mình, để Doãn Tĩnh bọn họ xem chân giả của chính mình, cũng trêu chọc nói: “Huyết nhục trông rất bình thường, máy móc trông ngầu hơn.”
Doãn Tĩnh gật đầu, “Rất khốc.” Sau đó nói: “Hoan nghênh anh gia nhập với chúng tôi.”
Doãn Tĩnh ở trên phương diện nào đó, luôn có một ít tâm lý yếu ớt vô duyên vô cớ, thích giúp đỡ người nhỏ yếu, đại khái cũng có quan hệ cùng chức nghiệp trước kia của cô đi.
“Tốt, chúng ta ngày mai gặp mặt. Đúng rồi, mấy người đã tìm được dẫn đường chưa? Có thể đi viện tinh thần thể chọn dẫn đường đi theo, nếu các người đã tìm rồi, tôi liền không tìm nữa, một tiểu đội tìm một dẫn đường là đủ rồi.”
“Tốt, tôi đã biết.”
Trần Thật Tắc là một người trẻ tuổi diện mạo soái khí.
Bởi vậy, Tô Vi liền nhìn nhiều vài lần.
“Đẹp sao?”
Âm thanh Lục Nhưỡng lại dán lỗ tai cô vang lên.
Gần đây Lục Nhưỡng luôn thích dán lỗ tai cô nói chuyện, giống như lỗ tai cô có cái gì rất hay vậy.
Tô Vi theo bản năng duỗi tay che lại lỗ tai của chính mình, “Khó coi.”
Trên mặt nam nhân lộ ra nụ cười vừa lòng, “Lại đây ăn cơm.”
Tay nghề Lục Nhưỡng vẫn luôn không tồi, bởi vì sau khi rời khỏi đôi vợ chồng ác độc kia, vẫn luôn là hắn xử lý việc nhà, nấu cơm.
Lục Nhưỡng có một bản lĩnh, đó chính là có thể biến nguyên liệu nấu ăn bình thường thành món ăn rất ngon.
Nhưng sau mạt thế, hắn cũng không dễ dàng nấu cơm, tình nguyện chính mình ăn riêng, cũng không muốn nấu cho nguyên thân ăn.
Đương nhiên, trước khi trọng sinh Lục Nhưỡng cũng tìm mọi cách nấu ăn cho nguyên thân, nhưng sau khi trọng sinh Lục Nhưỡng một lần đều không có làm qua.
Tô Vi rốt cuộc cũng được ăn cơm do đại ma vương nấu.
Quả nhiên ngon như trong nguyên tác miêu tả!
Chờ một chút, không phải là bữa tối cuối cùng chứ?
“Vi Vi, ăn con tôm này đi.”
Tô Vi nhìn chằm chằm con tôm, bất động.
“Sao không ăn?”
Tô Vi trộm nhìn thoáng qua Doãn Tĩnh đang đắm chìm trong di động, sau đó nhỏ giọng trả lời, “giáo viên không dạy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận