Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 337


Đối lập với phế vật Tô Vi, Mộng Mộng tay làm hàm nhai tìm một phần công tác, quả nhiên không hổ là nằm vùng, "Tôi gần đây nhận được nhiệm vụ của bên trên, làm tôi đi tìm nơi cư trú của Lục Nhưỡng, nhưng nếu tôi đi, tiền lương tháng này sẽ không được nhận."
Một phân tiền làm khó anh hùng trùng.
Biểu tình Tô Vi nhìn về phía Mộng Mộng mang lên vài phần thương tiếc.
"May mắn ở chỗ này đụng phải cô, nhiệm vụ này liền giao cho cô đi." Nói tới đây, biểu tình Mộng Mộng đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc, "Cô cũng biết đi, Lục Nhưỡng đã g.i.ế.c bà cố của cô."
Kỳ thật đối với Trùng tộc tới nói, cũng không có tình cảm phong phú như nhân loại, bọn họ càng như là binh lính nghe theo mệnh lệnh, chờ đợi hiệu lệnh của Trùng Vương.
Phải biết rằng, Trùng tộc vì tiến hóa và sinh tồn, ngay cả đồng loại đều có thể không chút do dự ăn luôn.
Thậm chí Trùng tộc ở kỳ ấu niên, cũng đã học được ăn luôn anh chị em ruột thịt để bảo đảm sinh tồn của chính mình.
Ngay cả trùng mẫu, cũng sẽ ăn luôn đứa con yếu ớt để khôi phục thể lực của chính mình, sau đó tiếp tục đẻ trứng.
Trùng tộc nhìn như học xong văn minh nhân loại.
Tỷ như, chúng nó sẽ dùng câu nói "Lục Nhưỡng đã g.i.ế.c c.h.ế.t bà cố cô" để khích lệ cô.
Nhưng kỳ thật, chúng nó cũng không hiểu tình cảm ấp ủ trong đó.
"Ừ." Tô Vi gật đầu, "Tôi đã biết."
-
Dù sao cũng là bà cố của chính mình, tuy rằng bà cố vẫn luôn coi cô như lương thực dự trữ, cũng vẫn luôn muốn cô làm trùng mẫu tới kế thừa gia nghiệp khổng lồ này ( đẻ vô số đời đời con cháu trùng ), hơn nữa ở thời điểm gần đây còn đẩy cô ra làm lá chắn cho Mộng Mộng, nhưng bà cố có đôi khi đối xử với cô vẫn khá tốt.
Tỷ như nói…… ừm…… Không có ăn cô.
Thôi được, không thể tưởng ra phần cảm động nào.
Nhưng làm bảo bối hiếu thuận, "Thân nhân” ở chung ba năm đột nhiên rời đi, Tô Vi cũng có hơi chút phiền muộn.
Tỷ như, nếu lúc ấy không phải bà cố nhặt cô về, nói không chừng cô đã bị ăn luôn.
—-
Tô Vi quyết định mua bia mộ điện tử cho bà cố.
A quên mất, chưa đăng ký vân tay Lục Nhưỡng.
"Có việc gì sao?" Nam nhân đang tìm tòi động trùng khác ở phụ cận, Tô Vi nhìn thấy trên di động hắn toát ra vô số quang điểm màu đen.
Nghe nói nam nhân ở thời điểm công tác là soái nhất.
Nghe nói nhân loại ở thời điểm gọi điện thoại, mặc kệ bảo hắn làm cái gì hắn đều sẽ làm.
Doãn Tĩnh bên kia gọi điện thoại tới, cùng Lục Nhưỡng xác nhận vị trí của động trùng cuối cùng.
Tô Vi cầm di động của chính mình đi đến bên người Lục Nhưỡng, phải nhìn xem, trái nhìn xem, cuối cùng nhỏ giọng nói vào lỗ tai hắn: "Chớp chớp mắt coi."
Nam nhân nhíu mày, sau đó thong thả chớp chớp mắt.
A, còn cần phải lắc đầu nữa.
"Lắc đầu."
Âm thanh Doãn Tĩnh truyền ra ngoài, "Lục Nhưỡng, phụ cận chỉ có một cái động trùng này đi?"
Nam nhân một bên lắc đầu một bên nói: "Đúng vậy."
Còn phải há mồm!
"Há mồm."
Động tác ấn di động của Lục Nhưỡng khựng lại, hắn duỗi tay, một phen chế trụ cái ót Tô Vi, khẽ cắn vành tai cô, "Ngoan một chút, chờ một lát."
Tô Vi che lại vành tai chính mình, sắc mặt bạo hồng.
Ngay sau đó, bia mộ của bà cố biểu hiện đã hoàn thành trả tiền.!

Tô Vi ăn anh đào, bật ti vi.
Cô mở bộ phim truyền hình nổi tiếng gần đây.
Tô Vi bị bộ dáng nam diễn viên chính mê đảo.
Nghe nói vị nam chính này vốn dĩ chính là người mẫu xuất đạo, trách không được tư thế đi đường vừa đẹp vừa có khí thế như vậy.
Tô Vi đối với khuôn mặt nam chính không nhịn được phát ra cảm thán, sau đó quay đầu lại, nhìn thấy Lục Nhưỡng đang cầm giẻ lau bàn ăn, không nhịn được lại lần nữa phát ra cảm thán.
Thôi được, tuy rằng nam chính rất tuấn tú, nhưng vẫn kém Lục Nhưỡng.
Tuy rằng Lục Nhưỡng đã hơn ba mươi tuổi, nhưng hắn dù sao cũng là nam chủ nguyên văn, đẹp nhất cuốn tiểu thuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận