Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 361


Bởi vì Tô Vi đã xem qua tiểu thuyết, cho nên biết sự tồn tại đỉnh cao của Lục Nhưỡng.
Dù có là Trùng Vương, cũng không phải đối thủ của hắn.
Cho nên vì sao cô lại không kịp thu thập gì liền ngồi lên xe vậy?
Trong lòng biết Lục Nhưỡng sẽ không xảy ra chuyện, nhưng vẫn không nhịn được mà đi.
Xong đời, Tô Vi, mày đã rơi vào đi.
"Mỹ nữ, đường bên kia đã bị phong tỏa, tôi chỉ có thể đưa cô đến phụ cận." Tài xế taxi nhắc nhở Tô Vi.
Tô Vi nhìn bầu trời đen như mực, gật đầu nói: "Được."
Nửa đêm canh ba, Tô Vi không kịp thu thập, trực tiếp ôm trứng và đồ ăn vặt vừa mới lấy liền tới đây. Cô móc di động ra, nói Doãn Tĩnh phái xe lại đây đón cô.
Lộ trình có hơi chút dài, Tô Vi ngồi ở trong xe, bên chân còn để túi mua hàng chứa đầy đồ ăn.
Cô móc ra một bao khoai lát, bắt đầu ăn.
Ăn xong một túi, cô tiếp tục ăn một túi khác.
Trong xe đều là âm thanh "Răng rắc" Tô Vi ăn khoai lát.
Lái ba giờ, trong lúc xe vào trạm tiếp viện một chuyến, Tô Vi lại mua một đống đồ ăn vặt.
Tài xế:……
Chờ sau khi Tô Vi tiêu diệt toàn bộ đồ ăn vặt, tài xế rốt cuộc cũng đưa cô tới địa điểm đường phong tỏa.
Một chiếc xe quân dụng màu xanh lục đang an tĩnh ngừng ở nơi đó.
Tô Vi xách theo túi khoai lát ăn dư lại một nửa trong tay đi xuống, nhìn thấy Doãn Tĩnh mở cửa xe, hướng cô vẫy tay.
Tô Vi chạy tới, một hơi lên ghế phụ.
Đoạn đường bị phong tỏa rất dài, Doãn Tĩnh lái hai giờ, mới khó khăn lắm tới địa điểm.
Hiện tại đã là rạng sáng.
Nghe nói nơi này cách động trùng còn có một giờ lái xe, vì bảo đảm an toàn, bọn họ mới chọn nơi này làm bộ chỉ huy tạm thời.
Đây là một khách sạn nhỏ bị lâm thời trưng dụng.
Thiết bị gì đó có chút cũ nát, nhưng được quét tước rất sạch sẽ.
"Tinh thần lực của Trùng Vương rất mạnh, lính gác bình thường căn bản vô pháp tới gần, chỉ có Lục Nhưỡng có thể thâm nhập vào bên trong động trùng."
Ngày đầu tiên, Lục Nhưỡng đi vào, sau khi ra tới hắn cũng không có nói cái gì.
Ngày hôm sau, hắn lại đi vào, lần này thời gian tương đối dài, thời điểm ra tới tinh thần lực rõ ràng lâm vào hỗn loạn.
Ngày thứ ba cũng chính là hôm nay, Lục Nhưỡng một mình ở trong phòng, bởi vì tinh thần lực hắn phát ra quá mức nồng hậu, cho nên nhóm lính gác căn bản không dám tới gần.
"Vi Vi, cẩn thận một chút."
Doãn Tĩnh nhắc nhở.
Bọn họ đã đi vào cửa phòng Lục Nhưỡng nghỉ ngơi, Doãn Tĩnh không dám đi vào, bởi vì chỉ cần tới gần, thân thể của cô liền bắt đầu không nhịn được run rẩy lên, cho nên cô rõ ràng biết, nếu chính mình tự tiện xông vào căn phòng này, nói không chừng sẽ không ra được.
Trạng thái của Tô Vi và Doãn Tĩnh hoàn toàn không giống nhau.
Cho dù là ở dưới tình huống tinh thần hỗn loạn, sợi tinh thần lực của Lục Nhưỡng cũng sẽ không thương tổn cô.
"Ừ."
Tô Vi gật đầu, sau đó thật cẩn thận duỗi tay đẩy cửa ra.
Trong nháy mắt kia, cô cảm nhận được tinh thần lực của Lục Nhưỡng, cho dù nam nhân nỗ lực khống chế tinh thần lực hỗn loạn ở trong phòng, nhưng trong nháy mắt khi cửa phòng mở ra vẫn bị lan ra ngoài một ít.
Tô Vi nhanh chóng đóng cửa lại.
Lục Nhưỡng dựa vào đầu giường, trong căn phòng tối tăm vẫn chưa bật đèn, con ngươi nam nhân đỏ như máu.
Hắn quay đầu nhìn về phía Tô Vi, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
"Lục Nhưỡng?" Tô Vi thấp giọng gọi hắn một tiếng.
"Lại đây." Hắn hướng cô vẫy tay.
Tô Vi đi qua, ngồi xuống mép giường.
Lục Nhưỡng duỗi tay, xoa xoa gò má cô.
Hắn không có dò hỏi cô vì sao sẽ qua tới, chỉ ôm cô vào trong ngực.
Tô Vi ôm Lục Nhưỡng, cảm nhận được độ ấm lạnh lùng trên người hắn.
Có lẽ là bởi vì Tô Vi xuất hiện, cho nên hiện tượng tinh thần lực hỗn loạn của Lục Nhưỡng rõ ràng chuyển biến tốt đẹp hơn không ít.
Tô Vi nghĩ đến chính mình ngốc hề hề ngồi xe lăn lộn lâu như vậy đi đến bên người Lục Nhưỡng, giống như ngàn dặm tìm chồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận