Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 342


Tô Vi thần sắc mơ hồ.
Có thể nhìn thấy cái gì?
Nam nhân lại hôn tiếp, Tô Vi đầu óc càng thêm mơ hồ, vô pháp tự hỏi.
Buổi tối hôm đó, Tô Vi lại nằm mơ.
Cô mơ thấy chính mình cùng một nam nhân mây mưa.
Cô mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà.
Mùa xuân tới, vạn vật sống lại, tiến vào mùa giao phối?
Tô Vi đỉnh đôi mắt thâm quầng, mở cửa, nhìn thấy Doãn Tĩnh và Lục Nhưỡng đứng ở trên ban công nói chuyện.
Bởi vì khoảng cách quá xa, cho nên Tô Vi nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì.
"Cô ấy hình như là một Trùng tộc…… Lục Nhưỡng, anh xác định muốn lưu cô ấy lại nơi này sao?"
"Anh có phải ngay từ đầu đã biết hay không? Mới phá huỷ nhiều Trùng tộc như vậy? Lục Nhưỡng, anh hẳn phải biết, Trùng tộc và lính gác thế bất lưỡng lập, nếu anh lựa chọn cô ấy, nghĩa là phải từ bỏ hết thảy những thứ hiện tại đang có được."
"Tôi chưa bao giờ có được cái gì." m thanh Lục Nhưỡng bình tĩnh mở miệng, "Cho tới bây giờ, mới một lần nữa có được."
Nam nhân xoay người, nhìn về phía Tô Vi.
"Lại đây." Hắn hướng cô vươn tay.
Tô Vi đi qua, đứng ở bên người Lục Nhưỡng dắt lấy tay hắn.
Không biết vì sao, tổng cảm giác không khí có chút khẩn trương.
Tầm mắt Doãn Tĩnh rơi xuống trên mặt Tô Vi, muốn nói lại thôi.
Tô Vi nghĩ nghĩ, "Cô muốn lưu lại ăn cơm không?"
Doãn Tĩnh:……
Không phải, ở lại ăn thật sao.
Cô chỉ là khách khí mà thôi.
"Tám năm, tôi chưa được ăn lại cơm anh nấu." Doãn Tĩnh một bên nhét đùi gà vào trong miệng, một bên nói chuyện.
Tô Vi:……
Tuy rằng Lục Nhưỡng nấu cơm thật sự rất ngon, nhưng cô cũng không đến mức cảm động thành như vậy đi?
Điện thoại Doãn Tĩnh vang lên.
"A lô, chị, trở về ăn cơm đi."
Biểu tình Doãn Tĩnh trong nháy mắt đọng lại.
Tô Vi theo bản năng cảm thấy chính mình đã hiểu cái gì.
Hoa Tễ, "Em làm món dâu tây xào cà chua."
Tô Vi:……
Doãn Tĩnh:……
"Chị ăn ở nhà Tô Vi." Doãn Tĩnh nhanh chóng cắt đứt điện thoại.
Tô Vi nhìn về phía cô, biểu tình mang lên vài phần đồng tình.
"Tám năm qua, cô làm sao mà sống sót được?"
Doãn Tĩnh:……
-
Ăn cơm xong, Doãn Tĩnh lưu luyến không rời rời đi, Tô Vi cũng không dám nói lời khách sáo nữa, tỷ như, "Lần sau lại đến ăn cơm", "Có rảnh lại đến ăn cơm".
Đi nhanh đi, gạo trong nhà đều đã bị cô ăn hết rồi.
"Tô Vi, có việc cho gọi điện cho tôi."
Lưu lại những lời này, Doãn Tĩnh ngồi thang máy xuống lầu.
Tô Vi móc di động ra, gọi cho Doãn Tĩnh.
"A lô?" Điện thoại truyền đến âm thanh nghi hoặc lại nghiêm túc của Doãn Tĩnh.
"Cô có thể tiện đường vất rác đi hay không?"
Dù sao cũng là khách nhân, ban đầu Tô Vi ngượng ngùng mở miệng, nhưng nếu chính Doãn Tĩnh đã mở miệng, vậy cô liền không khách khí.
Doãn Tĩnh:……
Doãn Tĩnh đen mặt tới lấy rác.
Tô Vi nhắc nhở nói: "Đừng quên phân loại."
Doãn Tĩnh:……!
Bởi vì khu không người quản lý hỗn loạn, so với các khu khác dễ trà trộn hơn nhiều, cho nên trong lúc nhất thời, nơi nơi đều có thể nhìn thấy t.h.i t.h.ể Trùng tộc bị nhân loại đánh c.h.ế.t phơi thây trên đường cái.
"Gần đây bên ngoài thực loạn, không cần tùy tiện đi ra ngoài." Doãn Tĩnh mang Hoa Tễ lại đây làm khai thông cho Lục Nhưỡng, cường điệu nhắc nhở Tô Vi một chút.
Tô Vi phồng quai hàm ăn, ngoan ngoãn gật đầu.
Trong TV đang truyền phát tin tức, Ô Niểu Niểu cầm microphone tiến hành phát sóng trực tiếp.
"Mọi người có thể nhìn thấy, tôi hiện tại đang ở khu không người, nơi này nơi nơi đều có thể nhìn thấy t.h.i t.h.ể Trùng tộc bị nhân loại g.i.ế.c chết, hiện tại phía sau tôi là một t.h.i t.h.ể Trùng tộc mới bị đánh chết, ngụy trang thành nhân loại……"
Màn ảnh đảo qua, Tô Vi nhìn thấy nhân viên công tác đang xử lý thi thể.
Trùng tộc đã có thể hoàn toàn tiến hóa thành bộ dáng nhân loại, chỉ có sau khi tử vong mới lộ ra bộ mặt ban đầu.
Bởi vậy, có Trùng tộc còn chưa có c.h.ế.t thấu khi bị mang đi vẫn là bộ dáng nhân loại.
Đương nhiên cũng có người nghi ngờ, làm thế nào phân biệt được Trùng tộc và nhân loại, chẳng lẽ sẽ không nhận sai sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận