Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 210


Doãn Tĩnh cuối cùng tổng kết.
Cha mẹ đều chết, nhận hết tra tấn và phản bội.
Hạ Lưu ban đầu tâm tính cực kỳ tương tự Lục Nhưỡng trước kia.
Mà Lục Nhưỡng…… Tuy rằng Tô Vi vẫn luôn gọi Lục Nhưỡng là đại ma vương, nhưng nghiêm túc tính lên, đại ma vương cũng không có làm ra hành động phát rồ gì, không làm sự tình lạm sát kẻ vô tội, nhiều lắm chỉ là khoanh tay đứng nhìn.
Ngẫu nhiên tâm tình không tốt, g.i.ế.c người xấu đắc tội hắn. Thường xuyên tâm tình không tốt, liền đi tàn sát động trùng.
So sánh ra, đại ma vương quả thực quá đáng yêu, có phải hay không!
Tầm mắt Tô Vi rơi xuống Lục Nhưỡng.
Đại ma vương không biết từ nơi nào kiếm được một cái máy pha cà phê, đang làm cà phê.
Mùi hương cà phê nồng đậm tràn ngập căn phòng, khiến tinh thần chấn động.
Trên thế giới này, chỉ có người xuyên sách như Tô Vi mới biết hết thảy những điều Lục Nhưỡng đã phải trải qua.
Nhưng cho tới bây giờ, nhìn thấy Hạ Lưu biến thành cái bộ dáng điên cuồng này, Tô Vi mới biết được, đại ma vương lại có thể còn xem như người tốt tam quan chính?
Đối với phát hiện này, nội tâm Tô Vi sinh ra chấn động cực lớn.
Trước mặt được đặt xuống một ly cà phê.
Bởi vì không có bơ, cho nên cũng không có hoa.
Lục Nhưỡng bỏ thêm cho Tô Vi một chút nước dừa mới mẻ.
Tô Vi:……
Tô Vi run run rẩy rẩy bưng ly cà phê trước mặt lên uống một ngụm, sau đó ca ngợi nói: “Anh, anh thật đúng là một người tốt.”
Vì tránh cho Lục Nhưỡng đột nhiên nổi điên cảm thấy nhân sinh như bùn lầy của Hạ Lưu cũng không tồi, Tô Vi quyết định khen nam nhân nhiều hơn, hy vọng nam nhân có thể nỗ lực bảo trì con đường hiện tại.
Tuy rằng không xem như là người tốt, nhưng ít nhất cũng sẽ không đột nhiên nửa đêm thức dậy g.i.ế.c hết bọn họ.
Biểu tình trên mặt cô gái nhỏ quá rõ ràng, Lục Nhưỡng bưng ly cà phê trong tay, hơi không thể thấy được đè xuống môi.
Bên kia, Doãn Tĩnh tìm được Hạ Lưu bị trói ở góc, giao tư liệu trong tay cho hắn.
“Ông chủ chợ đen hiện tại mà anh đang hợp tác, chính là người trước kia hướng dẫn ba anh đánh bạc, sau đó cho ba anh vay nặng lãi.”
Hai tròng mắt Hạ Lưu chợt trợn to.
Hắn trăm triệu không nghĩ tới, người chính mình tìm lâu như vậy, lại có thể ở ngay dưới mí mắt chính mình, hắn còn giúp tên khốn kia kiếm lời nhiều năm như vậy.
“Kể hết tin tức mà anh biết cho chúng tôi nghe đi.”
-
Vào đêm, Lục Nhưỡng nắm tay Tô Vi làm khai thông.
“Như vậy là đủ rồi sao?”
Tô Vi sợ chỉ bắt tay sẽ không đủ cho Lục Nhưỡng.
Nhưng nam nhân lại lười biếng nói: “Đủ rồi.”
Thôi được, anh định đoạt.
Ngày thường Lục Nhưỡng không nói nhiều lắm, đều là Tô Vi thích nói chuyện, hiện tại, cô gái nhỏ đột nhiên an tĩnh lại, không khí trong phòng liền có hơi chút kỳ quái quỷ dị.
“Đã đọc tư liệu của Hạ Lưu chưa?” Lục Nhưỡng đột nhiên mở miệng.
Tô Vi theo bản năng gật đầu.
“Có cảm tưởng gì?”
Tô Vi nghe được âm thanh trái tim chính mình điên cuồng nhảy lên, cô nuốt nuốt nước miếng.
Đại ma vương đột nhiên hỏi tới loại vấn đề này, khẳng định là có mục đích.
Lục Nhưỡng làm mỗi một sự kiện, đều là có mục đích.
Thậm chí bao gồm mỗi một câu nói, mỗi một ánh mắt, động tác của hắn, đều bao hàm mục đích sâu không lường được.
“Rất thảm.”
“Ừ, sau đó thì sao?”
“Oan có đầu, nợ có chủ, thống khổ của chính mình không nên bắt người vô tội tới thừa nhận……” Tỷ như cô.
Tô Vi một bên nói chuyện, một bên nhìn Lục Nhưỡng.
Cô trộm liếc, sau đó ở khi đối thượng cùng tầm mắt Lục Nhưỡng, lại rũ mí mắt xuống.
Lục Nhưỡng ngồi dựa trên sô pha. Tô Vi ngồi ở bên cạnh hắn, hai người nắm tay.
Đầu ngón tay Lục Nhưỡng vuốt ve ngón tay Tô Vi, nhẹ nhàng đảo quanh.
“Sợ hãi sao?” Trong phòng chỉ có đốt một chiếc đèn, thực tối, gương mặt nam nhân trong bóng đêm đen tối không rõ, “Sợ anh cũng sẽ biến thành mặt hàng thấp kém như vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận