Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 178


Còn có thể như vậy sao?
“Cô đã thành công chưa?”
Hạ Diên Điềm:……
A, không có, bằng không Hạ Diên Điềm hiện tại liền sẽ không chỉ là một người bình thường.
“Tôi lập tức liền sẽ thành công, phía trước là bởi vì các tinh thần thể đều quá yếu! Tôi hiện tại đã tìm được tinh thần thể mạnh nhất, chỉ cần nam nhân kia có thể phối hợp để tôi tróc ra thành công, tôi sẽ biến thành lính gác.”
Kỳ thật Hạ Diên Điềm đã mạnh như vậy, từ phương diện chế tạo vũ khí tới nói, vũ khí hắn chế tạo ra thậm chí có thể g.i.ế.c c.h.ế.t một con Trùng tộc cấp bậc SS+++, vậy vì sao còn muốn mạnh hơn?
Bởi vì dục vọng của người là vĩnh viễn không có chừng mực.
Tham lam, là nguyên tội của Hạ Diên Điềm.
-
Tô Vi bị Hạ Diên Điềm ném vào một góc trong phòng.
“Chờ anh cô tới, xem hắn rốt cuộc là lựa chọn bảo toàn tinh thần thể của chính mình, hay là bảo toàn cô.”
Tôi cảm thấy anh trước hết cứ bảo toàn cái đầu của mình đi đã.
Tô Vi duỗi tay kéo kéo sợi tinh thần lực treo ở giữa chính mình và Lục Nhưỡng.
Nơ con bướm nhảy nhảy, mang theo một chút hơi thở táo bạo.
Đại ma vương sao lại phát giận?
-
Lục Nhưỡng mặt vô biểu tình nhìn căn phòng trống rỗng, chăn đã bị xốc lên, độ ấm trên giường cũng đã lạnh thấu.
Áo khoác và khăn quàng cổ trong tủ quần áo đều không thấy đâu.
Hắn duỗi tay đè lại huyệt thái dương chính mình nhảy lên, nỗ lực nhịn xuống cảm xúc táo bạo.
Vừa mới tàn sát xong một cái động trùng, hiện tại cảm xúc của Lục Nhưỡng thực không ổn định, bàn tay dính vết m.á.u của hắn phất qua gò má, lưu lại vết m.á.u rõ ràng.
Nam nhân hít sâu một hơi, xoay người, đi vào phòng vệ sinh rửa sạch tay, sau đó xuống lầu.
Đêm đã khuya, chủ quán vẫn nằm trên mặt đất run rẩy.
Lục Nhưỡng đi ngang qua bên người hắn, “Có người đã tới sao?”
Ấn tượng của chủ quán đối với nam nhân trước mặt vẫn luôn dừng lại ở mấy chữ “thân sĩ nho nhã”, nhưng giờ phút này, nửa mặt nam nhân ẩn ở trong quang sắc, cả người âm lãnh, làm người theo bản năng không rét mà run, hắn ngay cả cầu cứu cũng không nói nên lời.
Đối diện với tầm mắt nam nhân, chủ quán theo bản năng run lên, khóe miệng dính bọt mép nói: “Có, có người đã tới, một người, một người mặc Lolita, cô…cô ta đẩy một cái xe lăn, mang…mang em gái anh đi, tôi cho rằng các người có nhận thức, thời điểm bọn họ đi còn vừa nói vừa cười……”
Chủ quán còn chưa nói xong, Lục Nhưỡng đã ra khỏi khách sạn.
Ngoài cửa, Doãn Tĩnh vừa mới ngừng xe, nhìn thấy Lục Nhưỡng lại ra cửa.
“Đã trễ thế này còn đi đâu?”
Lục Nhưỡng không có trả lời, đầy người âm trầm.
-
Trên không căn cứ thứ sáu, võng tinh thần lực màu đỏ nhanh chóng bện lên.
Lục Nhưỡng đi một bước, khối địa phương liền nhiều thêm một tầng võng.
Lưới màu đỏ lớn từ phía sau đuổi theo bước chân hắn, dần dần bao trùm nửa tòa căn cứ.
Thẳng đến khi Lục Nhưỡng theo sợi tinh thần lực tương liên cùng Tô Vi, tìm được cửa tiểu khu Hạ Diên Điềm.
Đỉnh đầu có máy bay không người lái xoay quanh.
Truyền đến âm thanh của Hạ Diên Điềm, “Anh thật thông minh, còn chưa có nhắc nhở cho anh, lại có thể đã đoán được là tôi.”
“Người đâu?” Âm thanh Lục Nhưỡng nghẹn ngào, đáy mắt đỏ au, hiển nhiên là không có kiên nhẫn gì.
“Người ở chỗ tôi.”
Máy bay không người lái dẫn đường ở phía trước.
Lục Nhưỡng nhấc chân đi vào trong.
“Anh không sợ tôi sao? Tuy rằng anh là một lính gác tôi không kiểm tra ra được cấp bậc, nhưng tôi lại có rất nhiều thủ đoạn có thể chế phục anh.”
Máy bay không người lái ngừng ở một cửa kho hàng.
Cửa kho hàng tự động mở ra, ngoài cửa có một bộ còng tay, còn có một lọ nước thuốc màu đen kỳ quái.
“Uống xong bình nước thuốc này, lại mang lên còng tay, anh có thể nhìn thấy em gái anh. Yên tâm, bình nước thuốc chỉ tạm thời ức chế tinh thần lực của anh mà thôi, sẽ không tổn thương đến tánh mạng anh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận