Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 380


Trần Liên Thắng xung phong nhận việc mang Tô Vi và Lục Nhưỡng đi đến Bình An Phúc.
Đó là một tiểu điện tương đối hẻo lánh, trụ trì ở trong đó.
Trụ trì tuổi đã rất lớn, nghe nói hơn 90 tuổi, ở bên trong mạt thế, đã xem như cao thọ.
Dù là trước mạt thế, cũng là cao thọ.
Nghe nói trụ trì đoán mệnh thực chuẩn, bởi vậy, dù là mùa ế hàng, cũng vẫn có rất nhiều người.
Trần Liên Thắng đứng ở cuối đội ngũ, gãi gãi đầu, "Giống như không tới phiên hai người. Đúng rồi!" Trần Liên Thắng nghĩ đến điều gì, hắn tới gần Tô Vi, "Cô có t.h.u.ố.c lá không?"
Tô Vi lắc đầu.
Cô không có.
Cô cúi đầu dò hỏi Tiểu Lục Nhưỡng, "Con có thuốc không?"
Trần Liên Thắng cười, "Thằng bé mới tám tuổi đi? Tô Vi, cô đừng nói giỡn……"
Trần Liên Thắng còn chưa nói xong, đứa trẻ liền từ trong túi móc ra một hộp thuốc đưa cho Tô Vi, biểu tình tự nhiên.
Trần Liên Thắng:…… Hắn không nên tên là Trần Liên Thắng, hẳn là tên Trần Liên Kinh đi.
"Đã hiểu, tôi đi xếp hàng." Tô Vi đã hiểu ý tứ của Trần Liên Thắng, cô nhét vào trong túi đi qua.
Trụ trì nhìn thấy có người lại đây, trực tiếp liền xua tay nói: "Không tính."
Tô Vi móc hộp thuốc trong túi ra, đặt tới trên bàn, "Đại sư, châm chước một chút."
Đại sư ngẩng đầu nhìn thoáng qua hộp thuốc, lập tức trước mắt sáng ngời.
Hắn nhanh chóng dùng ống tay áo che lại, "Không được."
Một bàn tay khác lại ở phía dưới làm một số "Sáu" với Tô Vi.
-
6 giờ tối, đại sư vừa mới tan tầm, Tô Vi liền mang theo Lục Nhưỡng lại đây.
Đại sư hơn 90 tuổi, ngồi ở trong tiểu điện hít mây nhả khói.
Tô Vi:…… Cao nhân quả nhiên không giống nhau.
"Thuốc tốt nha." Đại sư búng búng khói bụi.
Thật không nghĩ tới, đại sư t.h.u.ố.c lá và rượu đều dùng.
Tô Vi ngồi ở đối diện đại sư, ngửi được mùi rượu từ chén trà trong tay hắn.
"Tưởng tính cái gì? Nhân duyên hay là tài vận?"
Tô Vi ngồi ở trên đệm hương bồ, "Không tính cái gì."
Bàn tay đại sư cầm điếu thuốc dừng một chút.
Tô Vi nói: "Chỉ nghĩ cầu bùa bình an."
Tô Vi cầm bùa bình an ra tới.
Cô đeo nó ở trước n.g.ự.c Lục Nhưỡng.
Tiểu Lục Nhưỡng cúi đầu nhìn thoáng qua, "Em không tin cái này."
"Chị cũng không tin." Tô Vi thế hắn sửa sang lại vạt áo, “nhưng bởi vì là em mang, cho nên chị tin."
-
Tới thời gian ăn cơm chiều, Tô Vi mang Lục Nhưỡng đi ăn mì chay.
Ăn xong mì, Tô Vi đi bộ cho tiêu thực, Chu Húc tới tìm Lục Nhưỡng chơi.
Tô Vi đang chuẩn bị thế Lục Nhưỡng cự tuyệt, không nghĩ tới hắn nói thẳng: "Ừ."
Ừ?
Đổi tính?
Chu Húc cùng Lục Nhưỡng đi ra ngoài chơi, trong nháy mắt như vậy, Tô Vi cảm thấy có chút tịch mịch.
Tô Vi một mình trở lại phòng, cô nghe được tiếng nước.
Tô Vi nhìn thấy ba lô trên ghế mở ra, quần áo của Lục Nhưỡng bị lấy ra.
"Lục Nhưỡng? Manh Manh?"
"Đang tắm."
Trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng của thiếu niên.
Tâm tình của Tô Vi một chút tốt lên, "Em không phải đi ra ngoài chơi cùng Chu Húc sao?"
"Chơi không vui."
Tô Vi ngồi xuống ghế, thời điểm sửa sang lại quần áo cho Tiểu Lục Nhưỡng nhìn thấy bùa bình an từ trong túi rớt ra.
"Lạch cạch" một tiếng, cửa phòng tắm mở ra.
Tô Vi giơ giơ bùa bình an trong tay lên, "Nhớ đeo nhé."
"Đó là của chị."
A?
Tiểu Lục Nhưỡng xoay người lại, Tô Vi nhìn thấy trước n.g.ự.c hắn đeo bùa bình an.
Có hai cái bùa bình an?
"Em đi cầu cho chị?"
"Chị không phải không tin loại này sao?"
Tiểu Lục Nhưỡng lấy khăn lông lau tóc, khi nói chuyện âm thanh mát lạnh, "Cho chị, chị liền tin."
Tô Vi cầm bùa bình an, chinh lăng một lát, sau đó đi qua, "Này, Lục Nhưỡng, có phải em…… nhớ ra hay không?"
Lông mi đứa trẻ run rẩy, cúi đầu đi tìm máy sấy trong ngăn tủ, âm thanh rầu rĩ, "Không có."
Tô Vi hoài nghi híp mắt, "Thật sự không có sao?"
"Ừ."
"Vậy em……gọi chị một tiếng mẹ, chị liền tin tưởng em!"!
Rốt cuộc là có nhớ ra hay không?
Tô Vi đi đến, cầm máy sấy, sấy tóc thay cho hắn.
Lục Nhưỡng:……
Bạn cần đăng nhập để bình luận