Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 433


Nhưng biết rõ thân phận Tô Vi, Lương Minh cũng biết, thân phận điện hạ cùng nữ tử này cách xa, trung gian lại có Đại Chu cùng Đại Hưng đã mất nước, vô luận như thế nào cũng không có khả năng ở bên nhau.
Mấu chốt nhất chính là, nữ tử đối với điện hạ nhà mình có mang sát tâm.
-
Hôm sau, Cố Nguyệt Thâm lại tới nữa, lần này, hắn lại cầm một bức tranh chữ lại đây.
"Đây là phụ thân bảo thần đưa tới cho điện hạ, nghe nói điện hạ thực thích thư pháp của vị này."
"Đa tạ hầu gia bỏ những thứ yêu thích."
Lần này, hai người ngồi ở trong thư phòng.
Ánh mắt Cố Nguyệt Thâm vẫn luôn nhìn về phía căn phòng đối diện.
Cửa sổ phòng đối diện đóng chặt, Tô Vi còn chưa có rời giường.
Mới 8 giờ sáng, 8 giờ! Không cần đi làm cũng không cần học tập, cô vì sao phải rời giường!
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Tô Vi ăn vạ trong ổ chăn, nhìn Hồng Nhi từ bên ngoài mang thoại bản tiến vào.
Thoại bản ở cổ đại rất cường hãn, so với hiện đại dám viết hơn nhiều.
A a a ! Lại có thể còn có tranh minh hoạ không phù hợp với trẻ em!
Tô Vi tránh ở trong chăn lén lút xem, bên kia tấm rèm bị người vén lên.
"Vi Vi."
Tô Vi nhanh chóng nhét thoại bản vào trong ổ chăn.
"Ha?" Thần sắc cô kinh hoàng nhìn về phía Lục Nhưỡng.
Nam nhân đứng ở bên cạnh cô, một bàn tay đặt ở sau người, thong thả chà xát đầu ngón tay.
"Thức dậy dùng bữa đi."
A, ăn cơm.
Tô Vi trong tâm còn nhớ thương thoại bản, hôm nay dùng cơm có chút nhanh.
Trái lại, nam nhân thong thả ung dung ăn, không có gì khác ngày thường.
"Ăn xong rồi?"
"Ăn xong rồi."
"Ừ." Lục Nhưỡng buông đũa, "Đã dặn phòng bếp làm bánh thủy tinh cho nàng."
Vậy cô lại ăn thêm một chút.
Một ngày này, Tô Vi đều trầm mê ở trong trong thế giới thoại bản, thậm chí còn thức đêm đến hai ba giờ, thật sự là không chịu nổi nữa, mới miễn cưỡng nhắm mắt lại ngủ, đồng hồ sinh học đều rối loạn.
Rạng sáng bốn giờ, ngọn đèn dầu trong thư phòng chưa tắt.
Hồng Nhi cầm quyển sách kia đi vào trong thư phòng Lục Nhưỡng, "Điện hạ."
Lục Nhưỡng nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái.
Hồng Nhi nói: "Đây là sách hôm nay cô nương đã đọc."
Lục Nhưỡng không có động tác, chỉ đem ánh mắt nhìn về phía Lương Minh.
Lương Minh lần đầu tiên cảm thấy chính mình không có dẫm chuẩn tâm tư chủ tử nhà mình.
Dựa theo quy củ trước kia, chủ tử nhà mình trời sinh có tính đa nghi, mỗi lần xem một cái, đều không cần qua đêm đã bị đưa đến trên bàn sách của hắn.
Nhưng lần này, hắn lại không có xem.
"Đưa trở về đi."
Hồng Nhi hướng Lương Minh xem một cái, Lương Minh cũng không biết đây là tình huống như thế nào.
Hồng Nhi khom người lui trở về.
Lương Minh đứng ở nơi đó, rạng sáng gió từ cửa sổ thổi vào, mang theo hơi nước ướt át, lạnh lẽo.
"Lương Minh, ngươi cảm thấy người và sói hoang có gì khác nhau?"
Lương Minh tiến lên một bước, nói: "Sói hoang hung ác, người tự nhiên không so được với sói hoang vô tình vô nghĩa."
Lục Nhưỡng nhếch miệng cười cười, "Trên đời này, luôn có người càng ác độc hơn tồn tại. Mỗi thời mỗi khắc, nhất định phải nghe lời người ta, suy đoán tâm tư của người ta, đang ở trong đám người, lại còn không bằng đang ở trong bầy sói."
Lục Nhưỡng mang gương mặt ôn nhuận, thở dài một tiếng, "Nhưng người đó mà, luôn có chút hy vọng xa vời, thích vẻ đẹp."
"Ánh bình minh, mưa móc, hoa tươi."
"Ngươi xem nàng, giống mưa móc sạch sẽ hay không."
Lương Minh cúi đầu đứng ở nơi đó, thật lâu sau ngẩng đầu, thấy được khóe môi nam nhân mang ý cười.
Nếu Tô Vi ở đây, nhất định phải phun trào một câu, "Thiếu gia đã thật lâu không có cười như vậy".
Nhưng Lương Minh lại chỉ cảm thấy kinh hãi.
Điện hạ đây là, động tình.
-
Cố Nguyệt Thâm liên tiếp tới bảy ngày, đều không có gặp được Tô Vi.
Bởi vì Tô Vi buổi sáng không dậy nổi, mà Lục Nhưỡng lại không lưu Cố Nguyệt Thâm ăn cơm trưa, cho nên Tô Vi buổi trưa mới dậy luôn là cùng Cố Nguyệt Thâm kém một chút.
Gần đây Cố Nguyệt Thâm thoạt nhìn thất hồn lạc phách, Cố hầu gia liền kêu hắn lại đây, hỏi hắn gần đây học hành thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận