Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 69


Nam chủ là tồn tại cao nhất trong truyện, cô được coi như vật trang sức nam chủ mang theo bên người dùng để khai thông, cũng coi như là bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.
Bởi vì chỉ có một sợi tinh thần, cho nên Tô Vi cũng không có cảm giác thấy mỏi mệt.
Dẫn đường tiến hành khai thông cho lính gác, dựa theo trình độ hỗn loạn tinh thần lực nghiêm trọng của lính gác, thời gian khai thông cũng sẽ đi theo dài hơn. Mà sau khi trị liệu chấm dứt, dẫn đường nhất định phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian để khôi phục tinh thần lực của chính mình.
Bởi vì Lục Nhưỡng cần rất nhiều tinh thần lực dẫn đường, cho nên trong nguyên tác ngay cả sau khi Trương Hiểu Hi trợ giúp khai thông, Lục Nhưỡng cũng cần chính mình tới chống cự lại cỗ lực lượng hỗn loạn này.
Hiện tại, bởi vì không có Trương Hiểu Hi trợ giúp, cho nên trạng thái tinh thần lực của Lục Nhưỡng theo quan điểm của Tô Vi cũng không có chuyển biến tốt đẹp, nhưng hắn lại che giấu tình huống này thực tốt, sau đó lợi dụng tinh thần lực ít ỏi của Tô Vi bao trùm tinh thần lực của hắn.
Quả thực chính là nhà tư bản đỉnh cao nha.
-
Tô Vi ngồi xổm trong phòng vệ sinh, xoa sữa tắm khắp cánh tay, sau đó làm ra động tác vòng qua đầu, ý đồ đẩy sợi tơ hồng này ra ngoài.
Nhưng vô dụng.
Sợi tinh thần lực này nhìn tinh tế, kỳ thật cứng cỏi, hơn nữa giống như…… Còn có sinh mệnh lực?
Chờ một chút, Lục Nhưỡng không phải là phải dùng sợi tinh thần này tới trói cô chứ!
Trị liệu là thứ nhất, giám thị cô cũng là thứ nhất!
Vậy cô hiện tại đang làm gì, Lục Nhưỡng có phải hay không đều biết hết?
“Gõ gõ”.
Cửa phòng vệ sinh bị gõ vang.
Tô Vi theo bản năng đứng lên, sau đó phát hiện chân mình đã tê rần.
Cô thầm mắng một câu, kéo đôi chân tê mỏi của chính mình, khập khiễng đi đến cửa phòng vệ sinh, thật cẩn thận mà mở ra một khe, ngoan ngoan ngoãn ngoãn hô: “Anh.”
“Ra ăn cơm.”
Tô Vi ngẩng đầu, hai hàng lệ theo gò má cô chảy xuống, “đau má.”
Cô gái nhỏ đáng thương vô cùng, hốc mắt ửng đỏ, thoạt nhìn thấy mà thương.
Tay Lục Nhưỡng mơn trớn gò má cô, đầu ngón tay tiếp được một giọt nước mắt tinh oánh trong suốt. Ngay sau đó, cho vào trong miệng.
Tô Vi:!!!
“Nước mắt Vi Vi mặn.”
Đương nhiên, đó là thuốc nhỏ mắt!
“Vi Vi không vui sao?”
Tô Vi trước sau vẫn nhớ rõ sự tình Trùng tộc to lớn ở trước mặt chính mình bị sợi tinh thần màu đỏ nháy mắt cắt đứt cổ.
Máu tươi đầy trời, giống như mưa m.á.u rơi xuống.
Cho dù là đến bây giờ, Tô Vi vẫn còn nhớ rõ cảm giác m.á.u dính vào trên da thịt cô.
Ấm áp, nóng bỏng, mang theo bỏng cháy.
Hướng cô triển lãm sự đáng sợ của mạt thế này.
Lục Nhưỡng tạm dừng trong chốc lát, vươn tay, rút ra tơ hồng tinh thần lực của chính mình.
Tơ hồng nhão nhão dính dính, còn không muốn rời đi, bị Lục Nhưỡng bạo lực kéo, rốt cuộc cũng luyến tiếc biến mất.
Tô Vi thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, Lục Nhưỡng đột nhiên giơ tay nắm lấy tay Tô Vi, hai người mười ngón tay đan vào nhau.
Da thịt nam nhân hơi lạnh, cùng lòng bàn tay cô dán sát ở bên nhau, Tô Vi có thể cảm giác được một cỗ lực lượng theo thân thể của cô chảy ra bên ngoài.
Sau đó Lục Nhưỡng buông tay ra.
Tô Vi mắt sắc nhìn thấy giữa hai ngón tay hắn nhéo một sợi tinh thần màu lam.
Rất nhỏ, thực mềm, so sánh với sợi tinh thần của Lục Nhưỡng quả thực không phải một cấp bậc, phảng phất dùng sức véo một chút liền sẽ vỡ vụn.
Ngay sau đó, sợi tinh thần kia đã bị Lục Nhưỡng kéo ra, cùng sợi tinh thần màu đỏ gắn kết vào nhau, còn thắt một cái nơ con bướm xinh đẹp.
Chẳng lẽ, hay là, có lẽ là…… sợi tinh thần của cô?
Bên này là sợi tinh thần mềm oặt màu lam, bên kia là sợi tinh thần hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang màu đỏ, trung gian là một cái nơ con bướm màu lam đỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận