Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 272


Diêu Phong nỗ lực đọc sách, rốt cuộc đi vào thành phố lớn tìm Hồ Đậu Nhi.
Hắn phát hiện Hồ Đậu Nhi ở tại tầng hầm ngầm âm u, ăn mặc lại rất tươi sáng.
Hồ Đậu Nhi nghe nói Diêu Phong thi đậu đại học tốt nhất, trên mặt lộ ra tươi cười, “Diêu Phong, anh tới ở cùng em đi, chúng ta cùng nhau cắm rễ ở thành phố lớn.”
Diêu Phong vẫn luôn cho rằng, người chính mình yêu là Hồ Đậu Nhi.
Hắn vĩnh viễn nhớ rõ, Hồ Đậu Nhi lau miệng vết thương chảy m.á.u cho hắn, sau đó ôm lấy hắn, nói về sau cô sẽ trở thành vợ hắn.
Bọn họ cùng nhau trưởng thành, cùng nhau ở thành phố lớn dốc sức làm việc, thậm chí sau khi sinh hoạt chuyển biến tốt đẹp, Hồ Đậu Nhi còn đón mẹ hắn lên cùng nhau chiếu cố.
Diêu Phong thực nghe lời Hồ Đậu Nhi, bởi vì hắn yêu cô.
Nhưng kỳ thật, Diêu Phong cũng không rõ ràng yêu rốt cuộc là gì.
Mẹ Diêu Phong là phụ nữ nông thôn, không biết yêu đương.
Ba Diêu Phong chỉ biết đánh hắn.
Nhân loại có nhu cầu tình cảm.
Diêu Phong là một người, hắn một mình ở thành phố lớn, đứng ở đầu cầu cao cao, nhìn thấy tình lữ có đôi có cặp, hắn cũng muốn tình cảm như vậy.
Tình yêu của cha mẹ đã đánh mất, trước đây không có được, về sau cũng sẽ không có được.
Chỉ có tình yêu của Hồ Đậu Nhi, làm hắn cảm giác được sự tồn tại của chính mình.
Hắn cho rằng, Hồ Đậu Nhi cho hắn tình yêu.
Thẳng đến giờ phút này hắn nếm tới nỗi đau tê tâm liệt phế.
Thân thể đổ máu, n.g.ự.c lại rất đau.
Tôn Dạng Dạng không bao giờ sẽ cười với hắn nữa, không bao giờ sẽ nghe hắn nói tới hôn hắn.
Giờ khắc này, Diêu Phong mới bỗng nhiên hiểu ra.
Có lẽ, người hắn yêu không phải Hồ Đậu Nhi.
Mà là Tôn Dạng Dạng.
Bởi vì hắn không hiểu cái gì là tình yêu chân chính.
Hắn cho rằng, Hồ Đậu Nhi mang đến chính là tình yêu, kỳ thật không phải, kia chỉ là một hồi nói dối hư ảo.
Nhưng, hết thảy đều đã muộn rồi. “Hối hận, tôi hối hận……” Tầm mắt Diêu Phong rơi xuống trên mặt Lục Nhưỡng, thần sắc hắn hoảng loạn phủ phục trên mặt đất, m.á.u tươi chảy ra xuôi đến bên chân Lục Nhưỡng.
“Tôi hối hận……” Diêu Phong lặp lại những lời này.
“Anh hối hận, thì người đã c.h.ế.t có thể sống lại sao? Anh hối hận, thì sự tình trước kia đã làm có thể xóa bỏ toàn bộ sao?” Trên mặt Lục Nhưỡng lộ ra sự mỉa mai, hắn nhìn chằm chằm Diêu Phong, giống như là đang nhìn một thi thể.
“Tôn Dạng Dạng, nếu tôi buông tha hắn, cô sẽ tha thứ cho hắn sao?” Lục Nhưỡng đem tầm mắt nhìn về phía Tôn Dạng Dạng.
Tôn Dạng Dạng nắm d.a.o phẫu thuật bén nhọn trong tay.
Con d.a.o phẫu thuật kia được mài cực kỳ sắc bén, vì ngày này, Tôn Dạng Dạng đã đợi rất lâu.
“Nếu tôi tha thứ, vậy sau khi c.h.ế.t sẽ rơi xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không siêu sinh.”
Ở dưới lời nói lạnh băng của Tôn Dạng Dạng, ánh mắt Diêu Phong dần dần mai một.
Máu hắn chảy càng lúc càng nhanh, thân thể cũng dần dần lạnh băng.
Thân là lính gác, hắn hoàn toàn có thể chống cự được công kích của Tôn Dạng Dạng.
Nhưng, hắn cũng không muốn thương tổn Tôn Dạng Dạng.
“Dạng Dạng, anh yêu em.” Diêu Phong giãy giụa, muốn dùng mặt đi đụng vào chân Tôn Dạng Dạng.
Tôn Dạng Dạng nhấc chân, một chân dẫm ở trên mặt Diêu Phong.
“Đừng chạm vào tôi, tôi chê anh ghê tởm.”
“Dạng Dạng……”
“Đừng gọi tên tôi, tôi cũng ngại ghê tởm.”
“Anh hối hận, thật sự, anh yêu em……”
“Đáng tiếc, tôi không yêu anh.”
Tôn Dạng Dạng từ trên cao nhìn xuống Diêu Phong, sau đó giơ d.a.o phẫu thuật trong tay lên cao.
Cô muốn trực tiếp thọc c.h.ế.t hắn.
Nhưng như vậy lại quá tiện nghi cho hắn.
“Cỗ máy kia, tôi biết dùng, có thể đem tinh thần thể của hắn cho tôi không?”
“Tùy tiện.”
Dù sao Lục Nhưỡng chỉ là muốn mệnh của Diêu Phong mà thôi.
Đương nhiên, nhìn thấy người sắp c.h.ế.t giãy giụa, cũng là một sự kiện thú vị.
Diêu Phong bị bê lên chiếc máy kia.
Hắn nằm ở nơi đó, ý thức đã mơ hồ.
Hắn cảm giác được máy móc đang vận hành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận