Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 101


Hai chiếc xe, một trước một sau tới căn cứ thứ năm.
Tuy rằng có chứng nhận lính gác và chứng nhận dẫn đường của căn cứ thứ ba, nhưng trước mắt bên trong ba người, chỉ có lính gác cấp SS như Doãn Tĩnh còn có thể được nhận một chút ưu đãi.
Người căn cứ thứ năm an bài cho Doãn Tĩnh một chỗ ở, trong một tiểu khu gần trung tâm.
Xe quân dụng chạy qua một phố xá sầm uất, Tô Vi ghé vào trên cửa sổ xe, mắt sắc nhìn thấy một quán gà rán.
Căn cứ thứ năm lớn hơn căn cứ thứ ba.
Từ sau khi ở trên đường đụng tới một nhà ba người kỳ lạ kia, Doãn Tĩnh liền phát hiện Tô Vi hứng thú rất thấp.
“Vi Vi, cô làm sao vậy?”
Thừa dịp đèn đỏ, Doãn Tĩnh mở miệng dò hỏi.
Tô Vi mím môi, “Không tốt lắm.”
Doãn Tĩnh nhíu mày, “Nơi nào không thoải mái?”
“Tôi cũng không biết, nếu có thể cô mang tôi đi vào bên trong cửa hàng gà rán kiểm tra một chút, ăn chút khoai chiên, lại làm cái hamburger, uống chút Coca chắc sẽ khỏe lại.”
Doãn Tĩnh:……
Ba phút sau, Doãn Tĩnh ngừng xe ở ven đường, mang theo Tô Vi và Lục Nhưỡng vào ăn gà.
Tô Vi:!!! Thanh xuân không có giá bán, xuống xe đi thẳng đến cửa hàng gà rán.
Cửa hàng không lớn, bên trong chỉ có một chủ quán.
Bởi vì hiện tại tài nguyên khan hiếm, cho nên người có thể ăn nổi gà rán không nhiều lắm.
Doãn Tĩnh tài đại khí thô, nhìn thoáng qua thực đơn, hỏi, “Nơi này của cách anh dùng cái gì chi trả?”
Căn cứ thứ ba lấy vật đổi vật, căn cứ thứ năm cũng đã có tiền điện tử của chính mình.
“Quét mã trả tiền.”
Chủ quán điểm điểm mã QR của chính mình.
Nơi này lại có thể còn có mạng miễn phí.
Doãn Tĩnh tạm dừng trong chốc lát, hỏi, “Tiền của cách anh từ đâu tới?”
Năm phút sau, Doãn Tĩnh từ trong ngân hàng ở cách đó không xa ra tới. Cô dùng bao thuốc trong tay đổi một ít tiền điện tử, một lần nữa đi vào cửa hàng gà rán.
Lĩnh chủ căn cứ thứ năm nắm giữ vật tư, lại nắm giữ đội lính gác tinh nhất, mấu chốt nhất chính là, bản thân hắn còn là một lính gác cấp SS+, là lính gác cấp bậc tối cao trong căn cứ.
Ở chỗ này, hắn chính là vua.
Gà rán được bưng lên bàn.
Tô Vi ăn đến một nửa, cửa của cửa hàng bị mở ra.
Lại thấy oan gia.
Người phụ nữ trung niên như cũ đẩy Quan Muội đi ở sau cùng lên.
Quan Muội tiến lên, hướng chủ quán thấp giọng nói một câu.
Chủ quán trên dưới đánh giá cô, sau đó xoay người đi đến sau bếp.
Trên mặt Quan Muội miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, theo sau ánh mắt rưng rưng, hướng bọn họ quét một chút.
Nhìn như vô ý thức, kỳ thật là đang xin giúp đỡ.
Mỹ nhân rơi lệ, nhìn thấy mà thương.
Dựa theo cốt truyện phát triển, lúc này nam chủ hẳn sẽ tiến hành một hồi hoạt động anh hùng cứu mỹ nhân hoàn mỹ, sau đó thu vị tình duyên sương sớm số 2 này vào trong túi.
Tô Vi nhìn Quan Muội, nắm lấy cổ tay Doãn Tĩnh, chu miệng.
Dưới mạt thế, loại chuyện này kỳ thật là hợp pháp.
Thậm chí, Tô Vi một đường lại đây, còn có thể nhìn thấy rất nhiều cửa hàng màu sắc rực rỡ, treo biển hiệu mát xa, rửa chân, nhưng lại làm một ít mua bán trá hình.
Bản thân Doãn Tĩnh lấy ra một thùng mì gói, pha cho Quan Muội, bảo cô ngồi xuống ăn.
Không nghĩ tới Quan Muội lại có thể cầm mì gói trở lại đưa cho phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên một phen đoạt lấy mì gói trong tay Quan Muội, đưa cho Quan Đại Diệu.
Quan Đại Diệu ăn một nửa, liền ghét bỏ không thể ăn.
Mì dư lại bị nam nhân trung niên ăn, nước canh dư lại bị người phụ nữ trung niên uống lên, chén dư lại là Quan Muội bỏ đi.
Tô Vi:……
Doãn Tĩnh:……
Quan Muội ôm chén, ném nó vào thùng rác.
Doãn Tĩnh giận Quan Muội quá nhu nhược.
Chỉ có Tô Vi nhìn thấy Quan Muội đứng ở nơi đó, ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm thùng rác, đột nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng.
Thực nhẹ, rất nhỏ, Tô Vi không có nghe rõ, lại rõ ràng thấy được khóe môi Quan Muội giơ lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận