Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 238


Không dám trì hoãn, Tô Vi cầm lông chim trong tay, quét cho sợi tinh thần lực của Lục Nhưỡng.
Cô bé lọ lem cũng không có chăm chỉ như cô.
Rốt cuộc cũng quét xong, Tô Vi nhón chân, duỗi tay vỗ vỗ mặt Lục Nhưỡng.
Không phản ứng?
Thật biến thành rối gỗ giật dây?
Tô Vi nghĩ nghĩ, vén tay áo, đang chuẩn bị dùng sức, nam nhân đột nhiên động.
Con ngươi màu đỏ tươi của Lục Nhưỡng nhìn chăm chú Tô Vi, Tô Vi ở bên trong thấy được mặt chính mình.
Cô nhỏ giọng mở miệng, “Gọi ba sao?”!
Lục Nhưỡng thong thả giật giật tứ chi cứng đờ của chính mình, bột phấn rào rạt rơi xuống.
Tô Vi cho rằng nam nhân đã khôi phục thần trí, liền chạy nhanh tiếp tục thế hắn quét bột phấn trên người, “anh, anh có khỏe không?”
Ai sẽ vì tôn nghiêm mà từ bỏ sinh mệnh chứ.
Lục Nhưỡng không có hồi âm, tầm mắt hắn hướng lên trên, cái hắc động thật lớn kia vẫn còn lan tràn.
Tô Vi suy đoán Lục Nhưỡng khả năng muốn ra đại chiêu, nhưng chẳng may lại g.i.ế.c nhầm luôn cả cô thì làm sao bây giờ?
Tô Vi lập tức muốn mở miệng ngăn cản, không nghĩ bên kia, sợi tinh thần lực phía sau Lục Nhưỡng đã nhanh chóng liên tiếp bay lên.
Nhờ có Tô Vi quét tước và Đại Ngốc Xuân tinh lọc, cho nên bột phấn trên người Lục Nhưỡng rơi xuống một nửa, lộ ra sợi tinh thần lực màu đỏ tươi.
Tinh thần lực nhanh chóng bay múa nhảy vào bên trong hắc động, ngay sau đó, hắc động giống như là bị đ.â.m thủng, một đống bột phấn giống mưa to tầm tã nện ở trên người Tô Vi.
Tô Vi bị đập ngốc, nhưng sự tình khiến cô phát ngốc vẫn còn ở phía sau.
Cô cảm nhận được đại lâu đong đưa.
Trong lúc hoảng hốt, cô nhìn thấy sợi tinh thần lực của Lục Nhưỡng xuyên qua nửa tòa nhà, hiển nhiên là chuẩn bị phá hủy cùng hắc động này.
Tổn thọ! Người sẽ bị đè thành thịt nát!
“Không……” Tô Vi vừa mới mở miệng nói ra một chữ, đỉnh đầu liền có hòn đá rơi xuống.
Vốn dĩ chính là tòa nhà đổ nát, bởi vì không có người ở, cho nên dễ dàng hư hao.
Đôi tay Tô Vi che đầu ngồi xổm xuống, theo hòn đá rơi xuống, rất nhanh ngay khi tinh thần lực của Lục Nhưỡng đánh sâu vào liền mất đi ý thức.
Chờ sau khi Tô Vi lại lần nữa tỉnh lại, cô phát hiện chính mình đang nằm ở bên cạnh một nguồn nước sạch sẽ.
Sơ mi trắng trên người nam nhân hơi có chút dơ bẩn, hắn ngồi ở chỗ kia, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn Tô Vi nằm ở bên người chính mình.
Tô Vi chớp chớp mắt, thần sắc hoảng hốt.
Đã ra ngoài?
Cô không chết?
Dọa c.h.ế.t người.
Tô Vi phun ra một hơi, nằm ở nơi đó tìm tay chân của chính mình.
Không có việc gì, không có việc gì, đều còn.
Tìm được tay chân của mình, Tô Vi đơn giản nằm ăn vạ trên mặt đất một hồi lâu, mới chậm rì rì chống thân mình ngồi dậy.
Bên người Lục Nhưỡng vẫn luôn thực an tĩnh, cũng không biết đang tìm cái gì, Tô Vi nghiêng đầu xem qua, nhìn thấy đôi con ngươi của hắn vẫn đỏ tươi, giống như Đại Bạch xà.
“Anh?” Tô Vi nhẹ nhàng kêu hắn một tiếng.
Lục Nhưỡng quay đầu nhìn cô.
Tô Vi nghiêng đầu.
Hắn cũng đi theo nghiêng đầu, không biết vì sao, trong nháy mắt kia, Tô Vi cảm thấy chỉ số thông minh của Lục Nhưỡng tựa hồ không phân cao thấp với Đại Bạch xà .
Ha ha ha không thể nào.
“Anh, anh làm sao vậy?”
“Anh làm sao vậy?” Lục Nhưỡng mở miệng, giống như vẹt lặp lại câu nói của Tô Vi.
A này.
“Em không có việc gì.” Tô Vi nói.
Bên kia cũng nói: “Em không có việc gì.”
Tổn thọ! Lục Nhưỡng bị cục đá đập cho choáng váng!
Tô Vi lập tức đứng lên, cô duỗi tay ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u Lục Nhưỡng.
Kiểm tra trên dưới, không thấy được miệng vết thương, chỉ lay xuống dưới rất nhiều bụi.
Không có miệng vết thương, đó là làm sao vậy?
Tô Vi vẻ mặt nghi hoặc ngồi xuống, nam nhân nghiêng nghiêng đầu, sau đó vươn tay, cũng lay một chút tóc của Tô Vi, rơi xuống một tầng bụi.
Thật dơ.
Vừa lúc bên cạnh có con sông, Tô Vi thò lại gần, nhìn thấy bộ dáng chính mình mặt xám mày tro, liền ngồi xổm xuống rửa tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận