Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 269


Tô Vi run rẩy vươn một sợi tinh thần lực, thật cẩn thận thử quấn lấy cổ tay Lục Nhưỡng.
Lục Nhưỡng híp mắt.
Trong tay Tô Vi giơ một quả dâu tây cuối cùng, run rẩy mở miệng, “Anh tưởng ăn dâu tây trước hay là ăn em trước?”!
Đẩy ra một cánh cửa trong căn phòng này, lại có thể chính là một phòng ngủ hoàn chỉnh, còn không nhỏ.
Cửa sổ thật lớn sát đất bị bức màn dày nặng màu xám bao trùm, mờ mờ ảo ảo có thể nghe được âm thanh người đi lại ở bên ngoài.
Cách âm của nơi này cũng thật chẳng ra gì.
Thời điểm Tô Vi nằm ở trên giường còn đang suy nghĩ, kiểu người như cô tri thức toàn bộ đều đến từ mấy bộ tiểu thuyết, đối mặt với tình huống như vậy, phải nói câu đầu tiên là gì?
“Nếu không thích, em cứ đẩy anh ra.”
Tô Vi:??? Cô còn chưa nói lời nào!
Tô Vi ngẩng đầu, nhìn thấy đôi con ngươi đỏ đến như sắp chảy m.á.u của Lục Nhưỡng, tạm dừng nửa ngày, vươn một ngón tay, nhẹ nhàng chọc chọc bờ vai của hắn.
Anh xem, trạng thái điên cuồng này của anh là cô gái yếu đuối như cô có thể đẩy được sao?
Nhưng không nghĩ tới, chỉ một chút như vậy.
Lục Nhưỡng dừng lại động tác, sợi tinh thần lực màu đỏ phía sau hắn cũng đi theo dừng lại.
A này……
“Anh không tiếp tục sao?” Tô Vi thử dò hỏi.
“Em hy vọng anh tiếp tục sao?”
Đây là vòng lại hỏi ý kiến của cô?
Tô Vi lại có thể một chút đều không ngượng ngùng, thậm chí nói thẳng ra: “Em cũng không ngại……”
Thời đại phát triển, Tô Vi đối với loại chuyện này cũng không bài xích.
Sau mạt thế, mọi người càng thông thấu, tận hưởng lạc thú trước mắt.
Mấu chốt nhất chính là, cô cũng không chán ghét Lục Nhưỡng.
Nếu đã muốn, cô cũng không kháng cự.
Nhiệt độ trong phòng còn tính là ấm áp, nhưng bởi vì điều hòa hoạt động, cho nên có vẻ có chút khô ráo.
Tô Vi cũng là lần đầu tiên trải qua loại chuyện này, cô đau đến cắn cổ Lục Nhưỡng.
“Chờ một chút, chờ một chút, chờ một chút……”
Tô Vi một bên hút không khí, một bên cào lung tung, ngón tay chạm vào chỗ vết thương loang lổ phía sau lưng nam nhân.
Tuy rằng thân là lính gác, tố chất thân thể sẽ tăng mạnh, miệng vết thương sẽ lành nhanh hơn một chút, nhưng sẹo lại sẽ không vô cớ biến mất.
Mỗi lần nhìn thấy vết sẹo trên người đại ma vương, Tô Vi đều sẽ mạc danh sinh ra một cỗ cảm giác thân thiết.
Hắn cũng là thân thể huyết nhục.
Hắn cũng có tình cảm nhân loại.
Tô Vi cũng không phải đầu gỗ, không phải không cảm thụ được đặc thù của Lục Nhưỡng đối với chính mình.
Tuy rằng có thói ở sạch, nhưng vẫn nướng cá cho cô.
Tuy rằng ngoài miệng nói g.i.ế.c cô, nhưng đến bây giờ cô vẫn còn sống.
Còn giúp cô thăng cấp, để cô tiếp tục sống tạm.
Nói chờ một chút liền thật sự chờ một chút.
Đôi tay Lục Nhưỡng chống ở trên người Tô Vi, cúi đầu nhìn cô chăm chú.
Tô Vi đỏ hốc mắt, đồng tử mênh m.ô.n.g sương mù mang theo nước mắt.
Lục Nhưỡng an tĩnh mà nhìn cô, ngay sau đó, vô số sợi tinh thần lực màu đỏ phía sau hắn mãnh liệt tới, xuyên thấu thân thể Tô Vi.
Tô Vi chỉ cảm thấy toàn bộ thần hồn đều bay lên.
Cỗ đau đớn trước đó bị vui sướng khi thần giao linh hồn che giấu.
Quá, quá kích thích.
Bởi vì có thần giao an ủi tinh thần, cho nên mặt sau Tô Vi liền cảm thấy còn ổn.
Tuy rằng mọi người đều là lần đầu tiên, nhưng thực rõ ràng, Lục Nhưỡng có được quang hoàn vô cùng hoàn chỉnh của nam chủ.
Ngay cả loại chuyện này cũng không thầy dạy vẫn hiểu.
Tô Vi hoài nghi, hắn khẳng định trộm xem rất nhiều phim không khỏe mạnh.
-
Tuy rằng cùng đại ma vương làm việc kia, nhưng Tô Vi cảm thấy quan hệ giữa chính mình và đại ma vương cũng không có thay đổi thực chất.
Điều này ngược lại làm cô cảm giác thư thái hơn không ít.
Tô Vi lười biếng tê liệt ngã xuống ở trên giường lớn, cả người đau nhức.
Không biết khi nào cô đã trở lại trong quán trà, khăn trải giường dưới người và chăn đệm đều là mới, tản ra mùi bồ kết tươi mát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận