Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 417


Nam nhân thong thả gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Thâm đứng ở trước mặt chính mình, cũng không có ý định cởi áo khoác choàng lên cho cô, thôi được, dù cho hắn cởi ra, cô cũng không dám mặc.
"Cố tiểu hầu gia đang tìm cái này sao?" Nam nhân giơ tay, lộ ra bùa bình an trên cổ tay chính mình.
Cố Nguyệt Thâm khẩn trương gật đầu nói: "Đúng vậy." Nói xong, hắn vội vàng tiến lên một bước, vươn đôi tay định tiếp nhận bùa bình an trong tay Lục Nhưỡng, lại không ngờ Lục Nhưỡng cũng không có cho hắn, chỉ thong thả ung dung mà cọ xát chiếc bùa bình an này, nhìn chằm chằm hắn cười nói: "Thứ này rất quan trọng sao?"
Biểu tình Lục Nhưỡng ôn hòa, trông giống một công tử nhẹ nhàng, nhưng chỉ có người đã từng tiếp xúc với hắn mới biết, hắn là kẻ âm tình bất định.
Cố Nguyệt Thâm ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, hít sâu một hơi, "Đúng vậy."
"Nếu quan trọng như vậy, Cố tiểu hầu gia lần sau cũng không nên thô tâm đại ý như vậy, không phải người trên đời này ai cũng được như ta, nguyện ý trả lại đồ."
Lời tốt lời xấu đều để ngươi nói.
Trên trán Cố Nguyệt Thâm chảy ra mồ hôi mỏng, hắn kính cẩn tiếp nhận bùa bình an kia, giữ chặt ở trong lòng bàn tay, sau đó không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Tô Vi đứng ở phía sau Lục Nhưỡng.
Cố Nguyệt Thâm đại để là đã hiểu lầm.
Hắn đứng ở một bên, ánh mắt ảm đạm thương tâm.
Hắn biết, cô cuối cùng vẫn lựa chọn nợ nước thù nhà của cô.
Tô Vi:……
"Đúng rồi, ngươi vừa rồi nói muốn làm cái gì nhỉ?" Thái Tử điện hạ tôn quý đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô.
Cô nói cái gì.
"Ngươi nói, nợ nước thù nhà?" Thái Tử điện hạ nghiêng đầu nhìn cô, thời điểm nói lời này khóe môi mang cười, nhưng trong đôi mắt kia lại toàn là đạm mạc.
"Ta……nuôi hai con mèo, một con tên nợ nước, một con tên thù nhà."
Cô đang nói cái gì vậy? Lý do sứt sẹo như vậy, loại nam nhân tâm cơ thâm trầm này sẽ tin tưởng sao?
"Nga? Mèo trông như thế nào? Bổn cung cũng nuôi hai con, tới, ta dẫn ngươi đi xem."
Tô Vi:??? Tin? Không phải chứ? Còn có, đây là đột nhiên biến thành hội giao lưu mèo sao?
-
Nghe nói Thái Tử điện hạ Đại Chu thích nhất là nuôi kỳ trân dị thú, kỹ năng thuần thú vô địch.
Tô Vi nhìn hai con sư tử dạo quanh trong sân, cả người nháy mắt lâm vào dại ra.
Đây, là, mèo, ngươi, nuôi?
A, quả nhiên, hòa ái dễ gần đều là mặt ngoài, người giống nam chủ Lục Nhưỡng này có 108 cái tâm nhãn, sao có thể tin tưởng hồ ngôn loạn ngữ của cô.
"Chúng nó thực đáng yêu, cũng không dễ ăn người."
Ngươi nhìn xem ngươi đây là nói tiếng người sao?
Hai con sư tử nhìn thấy chủ nhân lại đây, hưng phấn rít gào, âm thanh vang rung trời.
Cách đó không xa một đội người vội vã chạy tới, "Điện hạ, sao người lại một mình ở đây?"
Cô không phải người sao?
"Còn có ngươi, ngươi không phải vũ cơ Giáo Phường Tư sao? Sao ngươi lại ở chỗ này?"
Dẫn đầu chính là nam nhân trung niên lớn lên rất giống nam nhị Cố Nguyệt Thâm, nếu Tô Vi không đoán sai, vị này chính là Định Viễn hầu.
Dựa theo giả thiết của tiểu thuyết, vị Định Viễn hầu này là một kẻ bùn nhão không trét được lên tường. Sau khi kế thừa tước vị hầu phủ, ngoại trừ bồi dưỡng ra được đứa con tài tử như Cố Nguyệt Thâm liền không có công tích gì khác có thể lấy ra tay.
Vì tiền đồ của đứa con trai nhà mình, Định Viễn hầu đã sớm bắt đầu nịnh bợ Thái Tử điện hạ, chỉ là hắn không nghĩ tới, ba vũ cơ chính mình tỉ mỉ vì Thái Tử điện hạ chọn lựa ra tới, lại có thể đều là thích khách.
"Là bổn cung sơ sót." Nam nhân nhàn nhạt mở miệng, sau đó nắm tay Tô Vi đi tới phía trước.
Tô Vi:??? Không phải, bọn họ sao còn nắm tay vậy?
Giả thiết của tiểu thuyết không phải ngài có thói ở sạch sao?
-
Thái Tử điện hạ tôn quý ngồi lên thủ vị, trận yến hội này rốt cuộc cũng được mở màn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận