Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 408


Gò má Chu Khiết một chút liền đỏ lên, cô không nhịn được tiến lên một bước.
"Cậu, là dẫn đường sao?"
Tô Vi vươn một ngón tay đặt lên môi chính mình, "Suỵt."
Hỏi một đằng trả lời một nẻo, đó là đáp án.
Cô là dẫn đường.
Trái tim Chu Khiết co chặt ở bên nhau, tầm mắt cô nhìn về phía Tô Vi mang theo vui sướng, sùng bái.
Đây là người mang cô ra khỏi vực sâu, một lần nữa cho cô sinh mệnh.
"Cô có thể làm dẫn đường của tôi không?" Chu Khiết rốt cuộc nói ra suy nghĩ trong lòng chính mình.
"Không được." Tô Vi lắc đầu, "Tôi đã có lính gác."
"Nói không chừng, nói không chừng tỷ lệ xứng đôi của chúng ta sẽ cao hơn……" Chu Khiết không chịu từ bỏ.
"Dù cho tỷ lệ xứng đôi giữa tôi và cậu là trăm phần trăm, tôi cũng sẽ không tiếp thu cậu. Trên thế giới này, tôi chỉ nhận một lính gác."
"Lính gác kia cũng vĩnh viễn chỉ nhận một dẫn đường là cậu sao?"
Tô Vi chắc chắn nói: "Đúng vậy."
Bọn họ là bạn lữ giao phó sinh mệnh.
Chu Khiết há miệng thở dốc, "Cậu là dẫn đường của thầy Lục sao?"
A, bị cô ấy nhìn thấy.
Tô Vi theo bản năng bưng kín đ.í.t chính mình.
"…… Ừ."
"Thầy ấy là lính gác?"
"Ừ."
"Rất mạnh sao?"
"Ừ, rất mạnh."
Chu Khiết cúi đầu, Tô Vi ban đầu cho rằng cô đã từ bỏ, không nghĩ tới cô ngẩng đầu nói: "Tôi sẽ mạnh hơn thầy ấy."
-
Tô Vi nhìn bài tập Chu Khiết gửi đến cho mình, cô nghiêng đầu liếc liếc Lục Nhưỡng ở bên kia chữa bài tập.
Sách, thật là có tư thế giáo viên.
Tô Vi mở bài tập Chu Khiết gửi cho mình ra, còn chưa có chép được chút nào, cái bàn của cô đã bị người gõ gõ.
Tô Vi nhanh chóng tắt di động đi, thuận tiện lau sạch chột dạ trên mặt chính mình.
"Em cái gì cũng chưa làm."
Xem miệng cô này, không phải lạy ông tôi ở bụi này sao?
"Không biết làm sao?"
"Sẽ biết làm, chỉ là còn chưa có nhớ ra cách làm." Tô Vi mạnh miệng.
"Anh dạy cho em."
Nam nhân nới lỏng cổ áo của chính mình, ngồi xuống bên cạnh Tô Vi.
Tô Vi gục đầu ở trên bàn, "Nhất định phải làm sao? Thật sự muốn làm sao? Vì sao em còn phải làm bài tập? Em là 007 đi nằm vùng, không phải đi làm bài tập."
Lục Nhưỡng cầm bút trong tay, một tay chống cằm, nhìn chằm chằm cô.
Tô Vi đột nhiên dời trận địa, đặt đầu đến trên vai Lục Nhưỡng, sau đó cọ cọ.
Đáng thương vô cùng JPG.
Vào đêm, thầy Lục tôn quý giúp học sinh Tô lười biếng làm bài tập, bên kia, học sinh Tô đã ôm chăn nặng nề ngủ.
Lục Nhưỡng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tô Vi, không nhịn được nhếch miệng cười cười.
"Cậu nói, tinh thần thể của cậu bị người ta ăn mất."
Trong khu biệt thự xa hoa của căn cứ 33, thiếu nữ mặc áo ngủ màu tím ngồi ở trên sô pha to rộng, cô cúi đầu nhìn về phía Lương Phương quỳ gối trước mặt chính mình, trên mặt hiện ra không kiên nhẫn.
"Đúng vậy, không chỉ tớ, còn có một lính gác và dẫn đường khác. Tinh thần lực của người kia rất mạnh, thậm chí khả năng……vượt qua ngài."
Bên cạnh thiếu nữ là một nam nhân, thoạt nhìn tầm hai mươi tuổi, mặc áo hoodie màu đen, đôi mắt xanh lam phối hợp tóc xoăn vàng, mang theo một cỗ cảm giác lịch lãm.
"Là lính gác sao?" Nam nhân rũ mắt dò hỏi.
Lương Phương gật đầu nói: "Là, giáo viên mới đến, lực lượng rất mạnh."
Nam nhân quay đầu nhìn về phía thiếu nữ, "Hay anh đi gặp hắn ta?"
"Ừ." Thiếu nữ thần sắc lười biếng, sau đó phun ra hai chữ, "Đáng tiếc."
Lương Phương còn không biết thiếu nữ đang đáng tiếc cái gì, nam nhân bên cạnh thiếu nữ cũng đi theo nói: "Xác thật là đáng tiếc, lưu trữ ba người cũng vô dụng."
Thiếu nữ đáng tiếc chính là tinh thần thể của Lương Phương bị người ăn, bằng không nếu để cô ăn, cũng có hiệu quả đại bổ.
Lương Phương bổn ý là tới tìm Tôn Dao trả thù Lục Nhưỡng, không nghĩ tới thế nhưng trực tiếp bị xử lý trở thành rác rưởi vô dụng.
Ngày hôm sau, liền truyền ra tin tức Lương Phương nửa đêm về nhà bị Trùng tộc công kích chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận