Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 472


Bức màn màu trắng theo gió vũ động, ánh nắng đầu đông tiến vào.
"Sao lại tới nơi này?"
"Cảm thấy em khả năng càng thích nơi này hơn."
Biệt thự này là bản thân Tô Vi thiết kế, cô đương nhiên thích.
Trong ngăn tủ còn có chăn lông Tô Vi mua lại đây, Lục Nhưỡng lấy ra một cái chăn lông dê, đang định khoác ở trên người Tô Vi, cô lập tức kéo chặt tây trang của Lục Nhưỡng đang ở trên người chính mình.
"Em muốn khoác tây trang của anh." Tô Vi khi nói chuyện còn mang theo nức nở.
"Được." Nam nhân sủng nịch nắm tay cô.
Tô Vi ngẩng đầu nhìn hắn, cô vươn cánh tay, ôm cổ Lục Nhưỡng, thò lại gần hôn hắn.
Cô hôn đến có chút gấp, ngay từ đầu, Lục Nhưỡng tùy ý cô hoạt động, chờ đến khi cô không còn sức lực, mới đổi từ thủ sang công, nâng gáy cô, cẩn thận hôn cô. Từ khóe môi đến đuôi mắt, dán nước mắt cô.
Tô Vi run rẩy lông mi, đem mặt vùi vào cổ Lục Nhưỡng.
Nam nhân thấp giọng hỏi cô, "Có thể chứ?"
Tô Vi đỏ mặt, âm thanh nhỏ yêu, "Vâng."
Lục Nhưỡng ôm Tô Vi từ phòng khách lầu hai đến phòng ngủ.
Giường trong phòng ngủ là giường công chúa màu trắng, bức màn là màu vàng nhạt xinh đẹp mang ren.
Trên tủ đầu giường đặt một bó cúc non hồng nhạt, nệm mềm mại mà thoải mái, là kiểu Tô Vi thích, vừa nằm xuống là có thể rơi người vào trong.
Cửa sổ không có đóng, bức màn bị gió mang theo, Tô Vi câu lấy cà vạt Lục Nhưỡng, đầu ngón tay chạm được kẹp cà vạt của hắn.
"Là em tặng cho anh sao?"
"Ừ, cảm ơn lễ vật của vợ." Lục Nhưỡng cúi người hôn cô, đầu ngón tay thon dài trắng nõn xẹt qua cổ áo cô, kéo cổ áo ra.
"Em……" Tô Vi đột nhiên nghĩ đến một sự kiện.
"Sao?" Môi Lục Nhưỡng dán xương quai xanh cô.
"Lớp trang điểm của em có bị nhoè không?"
Lục Nhưỡng nghiêng đầu, dựa vào đầu vai Tô Vi cười đến run rẩy.
Tô Vi:…… cô thực nghiêm túc!
Ở trước mặt nam nhân chính mình để ý, cô đương nhiên muốn vẫn luôn xinh đẹp!
"Rất đẹp." Lục Nhưỡng ngưng cười, hắn ôm mặt Tô Vi, đối thượng đôi mắt mềm mại của nữ nhân, "Cười rộ lên đẹp, khóc lên cũng rất đẹp, nhưng thời điểm khóc anh sẽ đau lòng."
Tô Vi lại nghe được tiếng tim chính mình đập xao động.
"Lục Nhưỡng."
"Sao?"
"Em giống như thích anh."
"Phải không? Vợ bây giờ mới thích anh sao? Vậy anh so với em lâu hơn một chút."
-
Thời điểm Tô Vi tỉnh lại nghe được trong phòng tắm truyền đến tiếng nước.
Lần đầu tiên ở trong căn biệt thự này, trạng thái giấc ngủ của Tô Vi thực không tồi. Kỳ thật bởi vì trải qua cái c.h.ế.t đột ngột, cho nên trạng thái giấc ngủ của Tô Vi vẫn luôn không quá tốt.
Cô nằm ở nơi đó, ôm gối mềm, trên người đã bị Lục Nhưỡng lau qua, cảm giác thực khô mát.
"Tỉnh?"
"Vâng." Tô Vi tránh ở trong chăn, không chịu lộ mặt.
"Còn đau không?"
Tô Vi cảm giác được có người xoa xoa đầu cô.
"Xin lỗi, anh không có kinh nghiệm."
A a a hỗn đản, không cần nói thêm nữa, ai có kinh nghiệm chứ!
"Thật sự rất đau sao? Muốn đi bệnh viện nhìn xem hay không?"
Tô Vi:……
Tô Vi rốt cuộc lộ đầu ra, một đôi mắt to trừng Lục Nhưỡng, tràn đầy ý tứ "anh sẽ không thật sự muốn đưa em đến bệnh viện chứ".
"Hoặc là anh gọi bác sĩ gia đình của em lại đây?"
Tô Vi có bác sĩ gia đình chuyên môn, là một nữ bác sĩ.
"Anh câm miệng đi!" Tô Vi một phen che lại miệng Lục Nhưỡng, cầu hắn câm miệng.
Lục Nhưỡng hôn hôn lòng bàn tay cô, lót cho cô một cái gối đầu, "Sợ ngồi thang máy?"
"…… Cũng không phải." Tô Vi chọc chọc ngón tay chính mình, "Chỉ là, khi còn nhỏ phát sinh một ít việc."
"Làm sao vậy?" Lục Nhưỡng cúi người lại đây, trên người mang theo mùi sữa tắm.
"Không có việc gì, thấy anh đẹp."
"Cảm ơn vợ."
Tô Vi:……
"Lục Nhưỡng, anh có……"
"Sao?"
"Bệnh tổng tài hay không?"
Lục Nhưỡng:……
Nam nhân cởi áo tắm dài trên người ra, mở tủ quần áo, nhìn thấy đầy tủ quần áo là phim hoạt hoạ kỳ kỳ quái quái, trầm mặc trong chốc lát, hắn chọn một kiện Crayon Shin-chan.
"Vợ chỉ chính là cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận