Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 237


Tô Vi nhìn con ngươi Lục Nhưỡng càng thêm đỏ tươi, không nhịn được phát ra than khóc.
Cô tình nguyện trở về cùng bọn bắt cóc chơi trò đóng vai gia đình, cũng không nghĩ ở bên đại ma vương đã mất đi lý trí!
Ai biết nơi này lại có thể có hai cái Trùng tộc! Mà cô cố tình còn nhớ nhầm uy lực của một Trùng tộc.
Mau ngẫm lại, trong nguyên tác Lục Nhưỡng rốt cuộc đã khôi phục thần trí như thế nào?
Hình như là sau khi g.i.ế.c lung tung một trận, trực tiếp liền hủy diệt động trùng.
Vậy cô đứng ở bên cạnh đại ma vương, cũng bị hủy diệt cùng sao?
Đại ma vương cúi đầu, Tô Vi khẩn trương không dám hô hấp.
Tựa hồ chính là tưởng xác nhận một chút xem Tô Vi có còn ở đây không, Lục Nhưỡng nhìn thoáng qua, liền lại đem tầm mắt thả tới trên động trùng.
Động trùng ở trên trần nhà, đại ma vương tựa hồ đang cân nhắc đánh hạ nó như thế nào.
Trên người Lục Nhưỡng bị bột phấn bao trùm, cả người giống như là mặc lên một tầng khôi giáp phát sáng.
Tô Vi cúi đầu nhìn thoáng qua trên người mình, cũng giống như Lục Nhưỡng.
“Rời xa anh một chút.” Lục Nhưỡng rõ ràng cảm giác được bột phấn không bình thường, sau đó cúi đầu, liền nhìn thấy Tô Vi ban đầu an an tĩnh tĩnh đứng ở bên người hắn đã không thấy đâu, giờ phút này đang đứng ở địa phương cực xa nắm chặt tay, “anh, cố lên.”
Lục Nhưỡng:……
Tô Vi nhanh chân liền chạy.
Tô Vi một mình chạy ra một đoạn đường, cảm thấy không sai biệt lắm.
Cô thở hổn hển dừng lại, cảm thấy trên thế giới này ngoại trừ mệnh pháo hôi của cô, không có thứ gì rẻ hơn.
Trong bóng đêm, chỉ có một mình cô sáng lên.
Tô Vi duỗi tay vỗ vỗ bột phấn trên người, phía trước đen như mực, phía sau cũng đen như mực, cô đột nhiên cảm giác có hơi chút sợ hãi.
Cô ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối chính mình.
Không biết hiện tại đại ma vương cạc cạc g.i.ế.c lung tung đã kết thúc chưa?
Cô cứ chạy trốn như vậy, đại ma vương có thể tức giận hay không? Nhưng chính hắn nói cô cách hắn xa một chút nha.
Tô Vi cảm giác được trong lòng n.g.ự.c ấm áp dễ chịu, cô cúi đầu nhìn, Đại Ngốc Xuân không biết từ khi nào đã xông ra.
Bởi vì thân thể của chính mình không tốt, cho nên Đại Ngốc Xuân bị hạn chế trong việc thăng cấp.
Tô Vi cũng không biết Đại Ngốc Xuân là chủng loại chim hay gà.
Tô Vi ngạc nhiên phát hiện, bột phấn rơi xuống trên người Đại Ngốc Xuân liền sẽ bị Đại Ngốc Xuân rung cánh cho rơi xuống.
Hả?
Tô Vi nhìn chằm chằm lông chim của Đại Ngốc Xuân trong chốc lát, sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, giật một cái lông đuôi của Đại Ngốc Xuân xuống.
Đại Ngốc Xuân lập tức bay lên, mạnh mẽ vỗ lên mặt cô.
Bột phấn sột sột soạt soạt rơi xuống, Tô Vi dùng sức phất tay, sau đó nhìn xuống mặt đất đã dầy một tầng bột phấn.
Ấn Đại Ngốc Xuân trở về, Tô Vi dùng cái lông đuôi trong tay quét bột phấn trên người.
Tô Vi lập tức xách theo Đại Ngốc Xuân, lại trở về.
Lục Nhưỡng vẫn đứng ở nơi đó, hắn ngửa đầu nhìn chằm chằm động trùng trước mặt.
Phía sau hắn là sợi tinh thần lực bị bột phấn hoàn toàn bao trùm.
Tô Vi chạy tới, nhìn thấy đôi mắt nam nhân hoàn toàn biến thành màu đỏ tươi.
Cô theo bản năng dừng bước chân, ngay sau đó, cô trực tiếp liền ném Đại Ngốc Xuân trong tay về phía Lục Nhưỡng.
Đại Ngốc Xuân chấn kinh loạn vỗ.
Vỗ rớt hơn phân nửa bột phấn trên người nam nhân.
Tô Vi sau đó mới dám hơi tới gần một chút.
Lục Nhưỡng đứng ở nơi đó, bột phấn dày nặng giống như là thạch cao, cố định hắn ở chỗ cũ.
Tuy rằng Tô Vi biết đại ma vương nhất định có thể đột phá hoàn cảnh khó khăn này, thành công tiêu diệt động trùng, sau đó dựa theo cốt truyện nguyên tác, lại cùng các mỹ nhân dẫn đường trong hậu cung tiến hành khai thông một phen.
Nhưng hiện tại, đã không có các mỹ nhân thêm vào, tinh thần lực của Lục Nhưỡng vốn dĩ không ổn định, trải qua một chuyến như vậy, sẽ không trực tiếp liền biến thành kẻ điên chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận