Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 286


“Lục Nhưỡng? Lục Nhưỡng! Vi Vi không thấy đâu.”
Ai không thấy?
Tô Vi mơ mơ màng màng nghe được giống như có người đang gọi chính mình.
Thật ồn ào!!!
Ngay sau đó, Lục Nhưỡng đã bị đánh bay đi ra ngoài.
Thế giới rốt cuộc an tĩnh lại.
Trong viện, Đại Bạch xà giãn thân thể, đối thượng cùng Thẩm Lưu Phong.
Thẩm Lưu Phong sớm nhìn ra được Lục Nhưỡng là lính gác, lại thấy không rõ cấp bậc của hắn.
Dựa theo tình báo biểu hiện, Lục Nhưỡng là cấp SSS.
Hắn cũng là cấp SSS.
Một con gấu thật lớn, màu trắng từ phía sau Thẩm Lưu Phong đi ra.
Bởi vì hình thể khổng lồ, cho nên khi đi lại, thậm chí còn có thể cảm giác được một cỗ đất rung núi chuyển.
Đại Bạch xà hé miệng, nhìn như đáng sợ, thực tế chỉ là ngáp một cái.
“Nếu là luận bàn, vậy đến điểm thì dừng, đừng bị thương hòa khí.” Thẩm Lưu Phong nói chuyện với người bên trong cánh cửa.
Tô Vi dùng tay Lục Nhưỡng che lại lỗ tai.
Ồn muốn chết.
Đêm qua bởi vì sự tình Doãn Tĩnh và Hoa Tễ, cho nên Tô Vi ngủ muộn.
Hiện tại đại khái mới 5 giờ sáng.
Dựa theo thời gian tới tính, cô đại khái mới ngủ ba giờ.
Nhà ai vừa mới ngủ ba giờ bị đánh thức dậy mà không tức giận!
Lục Nhưỡng nằm ở bên người Tô Vi hiển nhiên cũng cảm thấy Thẩm Lưu Phong thực phiền, trực tiếp phái Đại Bạch xà đi theo hắn đánh.
Cũng không có lưu lại một chữ nửa câu gì.
Tỷ như, đừng đánh chết.
Kia khả năng chính là sẽ đem người đánh chết.
Tỷ như, đừng ăn tinh thần thể của người ta.
Kia khả năng chính là sẽ ăn luôn tinh thần thể của người ta.
Chất lượng giấc ngủ của Tô Vi luôn luôn thực tốt.
Cô bị ồn trong chốc lát liền ngủ lại được.
Chờ cô tỉnh ngủ, vừa mở mắt, liền thấy được Thẩm Lưu Phong bị ném ở trong phòng.
Tô Vi:???!!!
Nam nhân!
Tô Vi nhanh chóng kéo chặt chăn trên người chính mình, sau đó đụng phải một nam nhân khác bên người.
Tô Vi:……
Quân trang thẳng đứng trên người Thẩm Lưu Phong đều biến thành dưa muối.
Con gấu màu trắng héo bẹp bị Đại Bạch xà vòng ở trong góc, nếu phát ra một chút âm thanh, liền sẽ bị Đại Bạch xà đánh.
Tô Vi phát hiện gò má của Thẩm Lưu Phong có hơi chút hồng.
Lại nhìn gò má gấu trắng một cái, trên gò má đỏ ửng.
Tô Vi:…… Đột nhiên có hơi chút đau mặt.
Thẩm Lưu Phong khiếp sợ không phải chính mình lại có thể bị Lục Nhưỡng đánh bại, mà là cô và Lục Nhưỡng ngủ ở trên một cái giường.
Tô Vi cúi đầu, vạch trần chăn, nhìn thấy áo ngủ trên người chính mình hoàn chỉnh.
Còn ổn, không hớ hênh.
“Tỉnh?” Bên người truyền đến âm thanh ôn nhu thân thuộc của Lục Nhưỡng.
Tô Vi quay đầu, đối thượng với tầm mắt hắn.
Động tác nam nhân mềm nhẹ thế cô đẩy tóc mái ra, sau đó cúi người hôn lên trán cô, “Dậy ăn sáng đi.”
Hôm nay phương thức rời giường có hơi chút không quá thích hợp nha.
Hay cô…… nằm xuống thử rời giường một lần nữa?
“Cái gì, bữa sáng?” Tính, vẫn là bữa sáng quan trọng.
Ai biết đại ma vương lại bị bệnh điên gì.
“Anh nấu mì Dương Xuân cho em.”
Mì Dương Xuân sao.
Tô Vi không phải rất muốn ăn.
Tuy rằng Lục Nhưỡng làm mì Dương Xuân thật sự rất ngon, nhưng cô vẫn muốn ăn đồ khác.
Tâm tình của đại ma vương tựa hồ không tồi, Tô Vi nhỏ giọng đề nghị, “Em muốn ăn bánh bao trứng cút.”
Thẩm Lưu Phong không chịu nổi bị bỏ qua rốt cuộc tìm được cơ hội mở miệng, “Lục Nhưỡng, hai người là anh em.”
“Không phải ruột.” Lục Nhưỡng nhàn nhạt mở miệng.
Thẩm Lưu Phong trầm mặc trong chốc lát, không có lại tiếp tục nói chuyện.
“Lên, bánh bao chim cút cho em.”
Ba ba!
Đột nhiên, di động trong túi Thẩm Lưu Phong vang lên.
Khả năng bởi vì tiếng chuông đặc thù, cho nên Thẩm Lưu Phong một chút liền biết là ai gọi đến.
“A lô, Tường Tường.”
Em gái Thẩm Lưu Phong tên Thẩm Tường Tường, cùng tuổi với Tô Vi.
Hôm nay cuối tuần, trường học nghỉ, cô về nhà.
Trong căn cứ thứ chín có một trường đại học duy nhất.
Trường đại học này là Thẩm Lưu Phong kiến nghị mở, dạy tri thức về dẫn đường và lính gác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận